TIẾU NGẠO GIANG HỒ

088. Cắt máu chữa người, Hồ Xung kiệt lực



sẽ buông tha anh em mình. Ngờ đâu hai người cãi vã nahu hồi lâu mà chẳng ai
đoán trúng. Lệnh Hồ Xung lại đi vào phòng Tiêu Di.
Khuê phòng của cô kín mít như bưng. Lệnh Hồ Xung cùng cô nói gì, hai lão
bên ngoài chỉ nghe phấp phỏng được câu một câu hai.
Đào Chi Tiên, Đào Thực Tiên, Nhạc Bất Quần, Tổ Thiên Thu, Lão Đầu Tử cả
năm người nội lực đều thâm hậu vô cùng. Thế mà Lệnh Hồ Xung cùng Tiêu Di
ở trong phòng đã xẩy ra chuyện gì, không một ai biết rõ. Mỗi người đoán theo
một ý nghĩ riêng.
Đột nhiên Tiêu Di kêu thét lên, cả năm người cùng tái mặt.
Đào Chi Tiên hỏi: -Lệnh Hồ Xung là một gã trai tráng vào phòng khuê nữ người
ta làm chi?
Đào Thực Tiên nói: -Tam ca nghe đó! Cô bé sợ quá la “Ta … ta sợ” rồi Lệnh Hồ
Xung quát “Nếu ngươi mà không … ta đâm cho một đao chết liền” Câu gã bảo
“nếu ngươi mà không …” thì là không cái gì?
Đào Chi Tiên đáp: -Cái đó đâu còn là chuyện tử tế nữa? Dĩ nhiên gã bức bách
cô bé phải làm vợ gã.
Đào Thực Tiên cười ha hả nói: -Ha ha! Thiệt nực cười? Con gái lão người lùn
như quả dưa, béo tròn như trái banh, thì dĩ nhiên cũng lùn tịt, cũng mập thù
lù. Tại sao Lệnh Hồ Xung lại bức bách cô ả làm vợ được?
Đào Chi Tiên đáp: -Mỗi người một sở thích riêng. Không chừng Lệnh Hồ Xung
chỉ mê ở chỗ cô ta béo tròn béo trục, vừa thấy cô ta tâm hồn gã đã bay lên
mây xanh.
Đào Thực Tiên nói: -Tam ca nghe đó! Cô ả đang van lơn gã, nói những gì
“Ngươi bức bách ta … thiệt ta khônh chịu được đâu …”
Đào Chi Tiên gật đầu ngắt lời: -Phải rồi! Gã tiểu tử Lệnh Hồ Xung đang rạo rực
tâm hồn gã nói: “Không được thì cũng phải được! Lẹ đi … mau đi …”
Đào Thực Tiên hỏi: -Tại sao Lệnh Hồ Xung lại giục thị “mau đi! lẹ đi!” Mau lẹ cái
gì?
Đào Chi Tiên đáp: -Ngươi không lấy vợ còn là một đồng nam, dĩ nhiên không
hiểu được.
Đào Thực Tiên cãi lại: -Đệ chưa lấy vợ, dễ thường tam ca lấy rồi chăng? Nói
thế mà không biết ngượng.
Đào Chi Tiên tức mình lớn tiếng: -Ngươi đã biết ta chưa lấy vợ sao còn hỏi.
Bỗng Đào Thực Tiên la hoảng: -Trời ơi! Lão Đầu Tử! Lệnh Hồ Xung đang áp
bức con gái lão phải làm vợ gã. Sao lão thấy thị sắp chết mà không cứu ứng?
Đào Chi Tiên hỏi: -Ai mượn ngươi can thiệp vào việc người ta? sao ngươi biết
cô gái béo mập đó sắp chết mà bảo thị sắp chết mà không cứu ứng?
Lão Đầu Tử cùng Tổ Thiên Thu bị cột vào ghế ngồi, lại bị điểm huyệt. Hai lão
nghe tiếng Tiêu Di ở trong phòng la lối và van vỉ, thộn mặt ra, ngơ ngác nhìn
nhau, không biết làm thế nào. Trong lòng đang nghi hoặc, hai lão nghe Đào
cốc nhị tiên lớn tiếng tranh biện lại càng xao xuyến. Tổ Thiên Thu chỉ lắc đầu
quầy quậy, còn Lão Đầu Tử vừa hổ thẹn vừa tức bực.
Tổ Thiên Thu nói: -Lão huynh? Việc này không ngăn cản không xong. Ai ngờ
Lệnh Hồ Xung lại hiếu sắc đến thế! E rằng y gây ra đại họa.
Lão Đầu Tử nói: -Hỡi ôi! Con Tiêu Di nhà ta bị hư hoại cũng là việc nhỏ, nhưng
… nhưng còn chỗ mất mặt với người ta nữa.
Tổ Thiên Thu nói: -Lão huynh hãy lắng tai nghe! Con Tiêu Di đối với Lệnh Hồ
Xung đã có tình ý rồi đó: Y bảo “Ngươi làm như vậy là tự hại thân mình” Lệnh
Hồ Xung nói sao, lão có nghe thấy không?
Lão Đầu Tử đáp: -Gã bảo “Thân ta tổn thương không cần chi hết, ta chỉ cầu
cho ngươi khỏi bệnh”. Mẹ cha nó!
Hai đứa nhỏ này …
Tổ Thiên Thu cười hô hố ngắt lời: -Lão huynh! Cung hỉ Lão huynh!
Lão Đầu Tử tức quá văng tục: -Mẹ kiếp! Cung hỉ cái con khỉ!
Tổ Thiên Thu nói: -Hà tất Lão huynh phải cáu giận. Cung hỉ Lão huynh được
người quí tế.
Lão Đầu Tử càng tức, gầm lên ong ỏng: -Đừng nói càn nữa! Câu chuyện này
mà đồn đại ra ngoài thì ngươi và ta còn sống được nữa chăng?
Lão nói câu này bằng một thanh âm rất khủng khiếp.
Tổ Thiên Thu cũng đâm ra sợ sệt đáp: -Dạ dạ …
Giọng lão run run.
Nhạc Bất Quần ngồi trên ngọn cây ngoài bức tường vây cách xa hơn, tiên sinh
đã vận “Tử hà thần công” mà nghe câu được câu chăng. Chỉ những câu đối
thoại giữa hai lão Tổ Thiên Thu và Lão Đầu Tử lọt vào tai tiên sinh hết.
Tiên sinh ban đầu cho là Lệnh Hồ Xung thừa cơ lúc người ta gặp chuyện nguy
nan mà ép liễu nài hoa Tiêu Di cô nương. Mấy câu sau cùng của Lão, Tổ khiến
cho tiên sinh suy nghĩ: -Lệnh Hồ Xung là một trang thiếu niên anh tuấn, còn
Tiêu Di cô nương mà lùn mập xấu xa như phụ thân cô, thì sau này khi thất
thân cô đem lòng ái mộ gã cũng chẳng lấy chi là lạ.
Lúc đầu tiên Lệnh Hồ Xung toan cưỡng bách Tiêu Di Nhạc Bất Quần đã tính
xông vào phòng ngăn cản hắn, nhưng tiên sinh lại nghĩ rằng: -Hết thảy bọn
này kể cả Lệnh Hồ Xung, người nào cũng có vẻ bí hiểm quái dị, không hiểu họ
mưu đồ chuyện gì? Ta không nên lỗ mãng, hãy yên lặng để coi din biến ra sao
đã.
Nghĩ vậy tiên sinh ráng nhẫn nại, tiếp tục lắng tai nghe.
Bỗng thấy Tiêu Di thét lên: -Đừng … đừng … nhiều máu quá! Van xin ngươi …
Đột nhiên ngoài tường có tiếng la: -Lão Đầu Tử Đào cốc tứ quí ta đã đưa về
đó!
“Vèo” một cái! Có người ở bên ngoài tường vây nhảy vào. Chính là hán tử cầm
cờ trắng dẫn dụ Đào cốc tứ tiên đến.
Hán tử thấy Lão Đầu Tử và Tổ Thiên Thu đều bị cột vào ghế thi giật mình kinh
hãi la lên: -Ô hay! Sao thế này …?
Gã xoay tay một cái. Trong lòng bàn tay gã cầm một lưỡi đao trủy thủ lấp
loáng ánh sáng xanh lè.
Tay gã vung lên mấy cái nhanh như điện chớp. bao nhiêu dây thừng trói chân
tay Lão Đầu Tử và Tổ Thiên Thu đều bị cắt thành từng khúc rớt xuống đất lả
tả.
Tiêu Di ở trong phòng kêu thét lên: -Ngươi … ngươi … ta van ngươi đừng làm
thế nữa!
Hán tử nghe Tiêu Di kêu la khẩn cấp, giật mình kinh hãi, cất tiếng gọi: -Tiêu Di
cô nương!
Rồi nhảy vọt về phía cửa phòng.
Lão Đầu Tử ra tay rất mau lẹ nắm lấy gã quát lên: -Không được tiến vào!
Hán tử chưng hửng dừng bước lại. Bỗng nghe tiếng Đào Chi Tiên ở trong viện:
-Ta chắc rằng lão tròn ủng như quả dưa được Lệnh Hồ Xung làm rể, tất hoan
hỉ vô cùng!
Đào Thực Tiên cãi: -Lệnh Hồ Xung sắp chết đến nơi. Được chàng rể sống dở
chết dở có chi là thú!
Đào Chi Tiên nói: -Con gái lão cũng sắp chết rồi. Cả hai vợ chồng cùng sống
dở chết dở cũng là vừa đôi chứ sao?
Bỗng nghe trong phòng đánh “binh” một tiếng, tựa hồ có vật gì đổ xuống.
Tiêu Di lại hét. Tuy thanh âm yếu ớt mà đầy vẻ khủng khiếp. Cô la: -Gia gia!
Vào đây! Lẹ lên! …
Lão Đầu Tử nghe con gái kêu gọi, hấp tấp chạy vào phòng thấy Lệnh Hồ Xung
nằm lăn dưới đất. Một chiếc bát sứ úp trên ngực hắn, mình đầy máu bê bết.
Tiêu Di ngồi tựa trên giường, miệng cô đầy huyết.
Tổ Thiên Thu cùng gã hán tử đứng sau lưng Lão Đầu Tử hết nhìn Lệnh Hồ
Xung lại ngó Tiêu Di, trong lòng xiết nỗi nghi ngờ!
Tiêu Di lắp bắp: -Gia gia! … gã này cắt tay ra máu rất nhiều … gã bắt hài nhi
uống hai bát rồi … gã … còn muốn cắt nữa.
Lão Đầu Tử kinh hãi phi thường, vội cúi xuống đỡ Lệnh Hồ Xung thì thấy vết
thương ở cổ tay mặt hắn vẫn còn ra máu không ngớt. Lão nhảy bổ ra ngoài
phòng đi lấy thuốc dấu. Lão hoảng hốt cuống cuồng. Tuy ở trong nhà mình
quen lối đi mà hấp tấp đập cả đầu vào bật cửa sưng vù lên. Bật cửa bị đụng
mạnh sập mất một nửa.
Đào Chi Tiên đã tưởng lão đánh nhau với Lệnh Hồ Xung liền la hoảng: -U¨i
chao! Lão Đầu Tử! Lệnh Hồ Xung là một vị hảo hữu của Đào cốc lục tiên. Lão
không được đánh nữa. Nếy đánh chết y thì Đào cốc lục tiên sẽ xé cái xác béo ị
của lão thành từng sợi đó.
Đào Thực Tiên nói: -Lầm rồi! Lầm rồi!
Đào Chi Tiên hỏi: -Lầm cái gì?
Đào Thực Tiên nói: -Nếu lão ta toàn thân ốm nho mới có thể xé thành từng sợi
được. Đằng này lão béo như trâu chương thì chỉ xé ra thành từng mảnh thịt,
mảnh mỡ, chứ thành từng sợi thế nào được!
Lão Đầu Tử bỏ mặc cho hai người cãi vã lăng nhăng, chạy vội đem thuốc dấu
vào rịt vết thương cho Lệnh Hồ Xung. Lão lại nẳn mấy chỗ huyệt đạo ở trước
ngực, hắn mới dần dần hồi tỉnh.
Lão Đầu Tử hơi trấn tĩnh tâm thần liền nói: -Lệnh Hồ công tử! … Vụ này thật
bọn lão phu có tan xương nát thịt cũng … hỡi ơi! … cũng …
Tổ Thiên Thu nói theo: -Lệnh Hồ công tử! Vừa rồi Lão Đầu Tử có cột công tử
lại cũng chỉ vì hiểu lầm. Sao công tử lại cho là chuyện thật, há chẳng cho y hết
đất dung thân?
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười đáp: -Nội thương của tại hạ chẳng thể dùng linh
đan diệu dược nào chữa được nữa. Tổ tiền bối đã vì lòng tốt mà lấy “Tục mệnh
bát hoàn” của Lão tiền bối đem cho tại hạ uống. Cái đó thực là … thực là …
Hắn nói tới đây vì mất huyết quá nhiều lại ngất đi.
Lão Đầu Tử bồng Lệnh Hồ Xung lên ra khỏi khuê phòng, đem hắn đặt lên
giường ngủ trong phòng lão.
Lão chau mày mặt buồn rười rượi cất tiếng hỏi luôn mấy câu: -Làm thế nào
bây giờ! Làm thế nào bây giờ!
Tổ Thiên Thu đáp: -Lệnh Hồ công tử mất nhiều huyết quá, e rằng tính mạng
nguy ngập trong khoảnh khắc. Vậy ba người chúng ta dùng nội lực trút vào
trong thân thể y được chăng?
Lão Đầu Tử đáp: -Cũng đành thế vậy.
Lão khẽ nâng người Lệnh Hồ Xung lên, đặt lòng bàn tay lên huyệt Đại truy sau
lưng hắn. Lão vừa vận khí thì đột nhiên toàn thân run bắn lên. Bỗng nghe mấy
tiếng “lách cách”! Cái ghế gỗ mà lão ngồi bị đè gẫy tan.
Nguyên Lão Đầu Tử vừa trút nội lực vào người Lệnh Hồ Xung liền đụng phải
tám chân khí của Đào cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng. Những luồng chân
khí này ghê gớm vô cùng! Dĩ nhiên Lão Đầu Tử không chống nổi.
Đào Chi Tiên cười ha hả nói: -Nội thương của Lệnh Hồ Xung đã do sáu anh em
mình trút nội lực vào điều trị mà gây ra. Lão tròn ủng như quả dưa kia lại học
kiểu đó thì người Lệnh Hồ Xung đã bị nội thương, bây giờ thương thế hắn
chắc nặng thêm một tầng nữa.
Đào Thực Tiên nói: -Tam ca nghe đó! Những tiếng lách cách vang lên, nhất
định là lão tròn ủng như quả dưa bị luồng nội lực trong mình Lệnh Hồ Xung
hất ra làm đổ vỡ vật gì rồi. Luồng nội lực của Lệnh Hồ Xung bây giờ là cả 6
luồng chân khí của chúng ta xung kích ra thì lão tròn ủng kia chỉ có đường
nếm mùi đau khổ của Đào cốc lục tiên chúng ta mà thôi. Thế mới tuyệt diệu!
Thật là tuyệt diệu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.