TIẾU NGẠO GIANG HỒ
117. Cuộc đấu kiếm giữa Hồ Xung và lão Nhậm
Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần. Tuy Nhạc Bất Quần đã đuổi chàng ra khỏi
sư môn và gửi thư đi khắp thiên hạ công bố chàng là công địch của nhân sĩ võ
lâm chính phái, nhưng chàng vẫn nhớ ơn đức sư phụ cùng sư nương nuôi dạy
mình từ thuở nhỏ đến ngày khôn lớn và đã coi chàng như con ruột sinh ra,
khiến chàng không lúc nào quên được. Bây giờ chàng nghe lão Nhậm buông
lời sỉ nhục sư phụ thì không ngăn nổi cơn tức giận, lớn tiếng quát: -Im miệng!
Sư …
Chữ “phụ” tới cửa miệng chàng vội dừng lại, vì chàng chợt nhớ tới Hướng Vấn
Thiên dẫn chàng tới Mai trang đã bảo chàng mạo nhận làm sư thúc Nhạc Bất
Quần. Nhất là chưa rõ đối phương là thiện hay ác, không nên thổ lộ chân tình
với họ.
Lão Nhậm chưa rõ ý nghĩa tiếng quát của Lệnh Hồ Xung, lão liền cười nói tiếp:
-Trong phái Hoa Sơn dĩ nhiên cũng có người tử tế tỷ như Phong lão, như tiểu
hữu. Lại còn một người hậu bối của tiểu hữu kêu bằng Hoa Sơn Ngọc Nữ Ninh
… Ninh gì Tắc. À phải rồi! Tên nàng là Ninh Trung Tắc. Vị tiểu cô nương này
khẳng khái hào hiệp đáng là một nhân vật khả kính. Tiếc thay nàng lại đi lấy
Nhạc Bất Quần phỏng có khác gì đem đóa hoa tươi cắm vào đống phân trâu,
để mình ngọc cho ngây vầy, hồng ngâm cho chuột vọc?
Lệnh Hồ Xung nghe lão Nhậm kêu sư nương mình bằng tiểu cô nương thì
không khỏi cười dở khóc dở, nên không trả lời.
Lão Nhậm lại hỏi tiếp: -Tiểu bằng hữu! Tên họ tiểu hữu là gì?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Vãn bối họ Phong tên gọi Nhị Trung.
Lão Nhậm nói: -Những người họ Phong ở phái Hoa Sơn đều không phải là tầm
thường. Tiểu hữu lại đây để ta lãnh giáo mấy chiêu kiếm pháp của Phong lão.
Trước lão kêu Phong Thanh Dương bằng “lão Phong”, sau lão đổi làm Phong
lão. Chắc Lệnh Hồ Xung khéo nói làm cho lão vui lòng. Vì thân nên nể cây đa,
bây giờ đối với Phong Thanh Dương lão đã tỏ ra lịch sự hơn trước.
Lệnh Hồ Xung nổi tính hiếu kỳ. Chàng vừa nóng coi chân tướng lão vừa muốn
biết bản lãnh lão cao minh đến đâu, liền đáp: -Kiếm pháp thô thiển của vãn
bối phô trương với ai thì còn tạm được, nhưng ở trước mặt tiền bối thì thật là
múa rìu qua mắt thợ, không bõ làm trò cười. Nhưng Nhậm lão tiên sinh là
rồng, phượng trong loài người, vãn bối đã vào đây, có lý nào lại không bái
kiến?
Đan Thanh tiên sinh lại sát bên chàng ghé tai nói nhỏ: -Lão đệ! Võ công người
này rất quái dị mà thủ đoạn thâm độc vô cùng! Lão đệ tỷ kiếm với y thì được
nhưng chớ có tỷ thí nội lực mà nguy đấy.
Y nói tới đây bỗng “ồ” lên một tiếng, mừng rỡ tiếp: -À, nhưng không có chi
đáng ngại. Lão đệ chẳng có chút nội lực nào. Cũng vì thế mà đại ca mới ưng
thuận cho lão đệ đi tỷ kiếm với hắn.
Y nói khẽ, nhưng bằng một giọng rất thân thiết, tỏ ra con người chí thành.
Lệnh Hồ Xung động tâm tự nghĩ: -Vị tứ trang chúa này đối với ta thật nhiều
nghĩa khí. Vừa rồi ta mỉa mai y mà y chẳng giận dữ chút nào lại vẫn thật tình
quan tâm tới sự yên nguy của ta.
Chàng không khỏi ngấm ngầm hổ thẹn trong lòng.
Lão Nhậm ở trong nhà lại gọi: -Vào đây! Vào đây! Bọn chúng ở ngoài úp mở gì
đó? Tiểu hữu ơi! “Giang Nam tứ xú” chẳng tử tế gì đâu. Họ nói câu gì đều là
muốn cho tiểu hữu mắc bẫy đó.
Lão cố ý đổi Giang Nam tứ hữu thành Giang Nam tứ xú.
Lệnh Hồ Xung khó mà quyết đoán được. Chàng không hiểu rõ bên nào mới
đúng là người tử tế và chàng phải giúp bên nào cho phải.
Hoàng Chung Công lại thò tay vào bọc móc ra chiếc chìa khóa khác, tra vào lỗ
khóa xoay mấy vòng.
Lệnh Hồ Xung đã tưởng lão mở khóa rồi là đẩy cửa ra. Ngờ đâu lão lùi lại đứng
một bên.
Hắc Bạch Tử tiến lên cũng lấy ra một chiếc chìa khóa tra vào lỗ một chiếc khóa
khác xoay mấy vòng.
Sau Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh cũng lần lượt tiến lại lắp chìa vào ổ
khóa xoay đi.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới tỉnh ngộ, nghĩ thầm: -Té ra thân phận vị tiền bối
này rất quan trọng. Cả bốn vị trang chúa đều có chìa khóa riêng nhưng phải
cùng vào mở mới mở được cửa sắt. Có điều Giang Nam tứ hữu tình đồng
huynh đệ, bốn người như một mà sao còn chưa tin nhau?
Chàng lại nghĩ: -Vừa rồi vị tiền bối kia bảo Giang Nam tứ hữu bất quá vâng
lệnh người khác để canh giữ lão như bọn ngục tốt chứ không có quyền buông
tha lão. Thế thì bốn người chia nhau mỗi người giữ một chìa khóa không
chừng cũng là qui định của người kia sai phái họ phải như vậy. Ta nghe tiếng
chìa khóa xoay chuyển rất trầm trệ, hiển nhiên ổ khóa đã han rỉ. Không hiểu
cái cửa sắt này đã bao lâu chưa mở tới.
Đan Thanh tiên sinh xoay chìa khóa xong lấy cánh cửa lay mấy cái rồi đẩy
mạnh vào trong.
Bỗng nghe những tiếng kẽo kẹt vang lên một hồi mà cánh cửa mới đẩy vào
trong hé mở được mấy tấc.
Cánh cửa sắt vừa hé mở. Đan Thanh tiên sinh vội nhảy lùi lại. Bọn Hoàng
Chung Công ba người đồng thời cũng nhảy lùi ra xa hơn trượng.
Lệnh Hồ Xung thấy vậy không tự chủ được cũng lùi ra mấy bước.
Lão Nhậm cười ha hả nói: -Tiểu bằng hữu! Bọn chúng sợ lão phu đã đành, còn
tiểu hữu hà tất phải hoang mang?
Lệnh Hồ Xung “dạ” một tiếng rồi tiến lên. Chàng đưa tay ra đẩy cánh cửa sắt
thấy bao cửa đã han rỉ rất dày, phải tốn nhiều khí lực mới đẩy cánh cửa sắt mở
rộng ra được hai thước. Mùi hôi hám xông lên ngạt mũi.
Đan Thanh tiên sinh tiến lại cầm hai thanh kiếm gỗ đưa vào tay chàng.
Lệnh Hồ Xung đón lấy cầm trong tay trái.
Ngốc Bút Ông nói: -Phong lão đệ! Lão đệ cầm ngọn đèn dầu này vào.
Lão nói rồi với tay lên vách lấy ngọn đèn đưa cho chàng.
Lệnh Hồ Xung cầm đĩa đèn bằng tay mặt tiến vào trong nhà.
Nhà tù này vuông vắn chừng hơn một trượng. áp tường kê một chiếc giường.
Trên giường có một người ngồi. Tóc dài xõa xuống trước ngực. Mặt mũi râu ria
xồm xoàm nhìn không rõ tướng mạo. Đầu tóc râu mày toàn một màu đen,
không có chỗ nào loang lổ màu trắng.
Lệnh Hồ Xung khom lưng nói: -Bữa nay vãn bối có duyên may được bái kiến
Nhậm lão tiền bối. Mong tiền bối rộng đường chỉ giáo.
Lão Nhậm cười nói: -Tiểu hữu bất tất phải khách sáo. Tiểu hữu vào đây giải
khai nỗi tĩnh mịch cho lão phu, lão phu cảm ơn lắm.
Lệnh Hồ Xung nói: -Không dám! Đĩa đèn này đặt xuống giường được không.
Lão Nhậm đáp: -Được.
Nhưng lão không thò tay ra đón lấy.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: -Nhà tù chật hẹp thế này, chỉ hai người ở cũng đã
khó bề xoay sở, muốn chuyển động không phải dễ dàng, thì tỷ thí kiếm pháp
thế nào được?
Chàng liền tiến lại trước giường đặt đĩa đèn xuống. Tiện tay chàng cầm gói
giấy vo tròn trong có vật cứng của Hướng Vấn Thiên giao cho, khẽ nhét vào
trong tay lão.
Lão Nhậm ngơ ngác một chút, đón lấy nắm giấy, rồi dõng dạc cất tiếng hỏi: -Ô
kìa! Bốn ông bạn kia có vào quan chiến không?
Hoàng Chung Công đứng ngoài đáp vọng vào: -Trong nhà địa thế chật hẹp
không đủ chỗ đứng.
Lão Nhậm nói: -Được rồi! Tiểu hữu đóng cửa lại.
Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng xoay mình đóng cánh cửa sắt lại.
Lão Nhậm đứng dậy. Người lão phát ra những tiếng leng keng nhỏ nhẹ tựa hồ
những sợi xích sắt nhỏ va chạm vào nhau bật lên tiếng.
Lão Nhậm đưa tay phải ra đón lấy một thanh kiếm gỗ ở trong tay Lệnh Hồ
Xung thở dài nói: -Đã 20 năm nay, lão phu không động đến binh khí, chẳng
hiểu kiếm pháp học ngày trước còn nhớ nữa không?
Lệnh Hồ Xung thấy trên cổ tay lão là một chiếc vòng sắt. Vòng sắt này buộc
vào dây lòi tói thông ra bức tường phía sau lão. Chàng lại coi đến tay kia và hai
chân lão đều có xích sắt cột liền vào với dây lòi tói gắn trên tường vách ở phía
sau người lão.
Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy 4 bức tường đều một màu xanh bóng phát ra
ánh sáng. Nguyên bốn bức tường này đều là sắt thép đúc thành. Chàng nghĩ
bụng: -Những xích sắt khóa trên chân tay lão chắc đều bằng thép nguyên
chất. Không thì những sợi dây nhỏ bé kia khó mà ràng buộc được cao nhân về
võ học như lão.
Lão Nhậm cầm thanh kiếm gỗ vung lên không chém xuống. Quãng không mà
mà lão di động thanh kiếm chỉ chừng 2 thước thế mà kiếm phong đã rít lên
veo véo.
Lệnh Hồ Xung lên tiếng ca tụng: -Lão tiền bối! Công lực lão tiền bối thâm hậu
vô song.
Lão Nhậm xoay mình đi tựa hồ để cởi bỏ những dây xích cột mình, nhưng Lệnh
Hồ Xung đã thấp thoáng nhìn thấy lão mở gói giấy lòi vật cứng trắng ra và lão
đang đọc những chữ viết trên tờ giấy.
Lệnh Hồ Xung lùi ra một bước để đầu lấp lỗ vuông trên cửa sắt khiến cho bốn
người bên ngoài khỏi nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Lão Nhậm cử động khiến cho dây xích bật lên những tiếng loảng xoảng. Người
lão hơi run tựa hồ những dòng chữ trên tờ giấy khiến cho lão cảm xúc. Nhưng
chỉ thoáng qua một lát, lão xoay mình lại cặp mắt sáng rực, lão nói: -Tiểu bằng
hữu! Tuy hai tay lão phu cử động không tiện nhưng chưa chắc là không đả bại
được tiểu hữu.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Vãn bối là hậu tiến, dĩ nhiên không phải đối thủ của tiền
bối.
Lão Nhậm nói: -Trước tiểu hữu đã liên công Hắc Bạch Tử 40 chiêu khiến hắn
không trả đòn được chiêu nào.
Bây giờ tiểu hữu thử tấn công lão phu đi.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Vãn bối thật là lớn mật.
Rồi cầm trường kiếm đâm tới. Chàng cũng dùng chiêu thứ nhất mà lúc trước
chàng đã tấn công Hắc Bạch Tử.
Lão Nhậm cất tiếng khen: -Hay lắm!
Lão phóng kiếm chênh chếch đâm ra nhắm vào trước ngực bên tả Lệnh Hồ
Xung.
Chiêu này vừa thủ vừa công. Thực là một chiêu thức rất lợi hại trong kiếm
pháp. Hắc Bạch Tử dòm qua lỗ vuông thấy không nhịn được lớn tiếng reo: –
Hảo kiếm pháp!
Lão Nhậm cười nói: -Bữa nay thế là bốn ông bạn vận hên được coi cho mở
rộng tầm mắt.
Giữa lúc ấy Lệnh Hồ Xung đã phóng chiêu thứ hai đâm tới.
Lão Nhậm vung kiếm gỗ nhằm đâm vào vai bên hữu Lệnh Hồ Xung vẫn bằng
chiêu thức vừa công vừa thủ cực kỳ tinh diệu như trước.
Lệnh Hồ Xung trong lòng hồi hộp vì thấy chiêu kiếm của đối phương không sơ
hở chỗ nào để mình phóng kiếm vào kiềm chế những huyệt đạo trọng yếu của
lão. Chàng đành đưa ngang lưỡi kiếm ra phong tỏa, có điều mũi kiếm chênh
chếch tựa hồ nhằm vào bụng dưới đối phương.
Lão Nhậm cười khành khạch nói: -Chiêu này tuyệt diệu!
Lão xoay kiếm lướt qua một bên để giải khai lưỡi kiếm Lệnh Hồ Xung.
Hai người ăn miếng trả miếng, mới trong khoảnh khắc đã qua lại ngoài 20
chiêu mà thủy chung hai thanh kiếm gỗ vẫn chưa đụng nhau lần nào.
Lệnh Hồ Xung nhận thấy kiếm pháp đối phương biến hóa phức tạp vô cùng!
Từ ngày chàng học được kiếm pháp “Độc cô cửu kiếm” chưa từng gặp phải tay
kình địch nào ghê gớm như lão. Kiếm pháp của đối phương thủy chung vẫn
kín đáo không tìm đâu ra được chút sơ hở.
Lệnh Hồ Xung đinh ninh ghi nhớ yếu quyết của Phong Thanh Dương dùng “Vô
chiêu thắng hữu chiêu”, biến ảo theo ý muốn.
Chiêu “Phá kiếm thức” trong “Độc cô cửu kiếm” tuy là một thế kiếm song nó bao
hàm hết thảy những mấu chốt kiếm pháp các môn phái. Tiếng gọi là vô chiêu
mà thực ra nó gồm hết căn bản những chiêu số các kiếm pháp khắp thiên hạ.
Lão Nhậm thấy kiếm chiêu của Lệnh Hồ Xung phát huy vô cùng vô tận mà
những chiêu biến hóa lại rất kỳ lạ lão chưa từng thấy. May nhờ có kinh nghiệm
phong phú, kiến văn quảng bác, lại có trí hơn người, lão hóa giải được hết.
Sau khi trao đổi ngoài 40 chiêu, lão phóng kiếm hơi chậm lại. Lão từ từ vận nội
lực vào kiếm gỗ.
Mỗi lần kiếm phóng ra lại vẳng nghe có tiếng rít lên như sấm rền gió cuốn.
Cái kỳ diệu về “Độc cô cửu kiếm” là không phải tỷ đấu nội lực với đối phương.
Bất luận nội lực địch thủ thâm hậu đến đâu mà gặp phải kiếm pháp “Độc cô
cửu kiếm” tới độ tinh vi cũng thành vô dụng.
Từ ngày Lệnh Hồ Xung học được kiếm pháp này, đây là lần đầu tiên lòng
chàng có ý sợ sệt. Mấy phen nguy hiểm tuy chàng nhờ được kiếm pháp tinh
diệu hóa giải mà sau lưng đã toát mồ hôi lạnh ngắt.
Thực ra trong lòng lão Nhậm còn xao xuyến hơn. Mấy lần lão chắc mẩm thủ
thắng được rồi vì thấy mình dồn đối phương vào tuyệt cảnh ngoài cách buông
kiếm chịu thua không còn đường lối nào khác.
Thế rồi đột nhiên Lệnh Hồ Xung thi triển quái chiêu chẳng những giải thoát
được tình trạng khốn đốn mà còn thừa cơ phản kích nữa. Chiêu số lợi hại như
vậy thực ra ngoài sự tiên liệu của lão.
Bọn Hoàng Chung Công bốn người đứng xúm xít bên cửa sắt nhìn qua lỗ
vuông để quan sát cuộc tỷ đấu. Nhưng lỗ vuông này nhỏ quá chỉ đủ hai người
xem cùng một lúc, một người ngó bằng mắt bên tả và một người ngó bằng
mắt bên hữu. Hai người này coi một lúc rồi lui ra nhường chỗ cho hai người
khác.
Ban đầu bốn người thấy lão Nhậm tỷ đấu cùng Lệnh Hồ Xung kiếm pháp tinh
kỳ khiến họ thán phục vô cùng. Về sau kiếm pháp của hai người đi tới chỗ vi
diệu khiến họ không thể lĩnh hội được.
Có lúc Hoàng Chung Công coi một chiêu rồi cố nghĩ cho ra chỗ tinh diệu của
nó mà phải mất một thời gian khá lâu mới hiểu được thì bên trong hai người
đã qua lại thêm mười mấy chiêu nữa rồi. Mười mấy chiêu này chiết giải thế nào
tuy lão ngó đấy mà thật ra như chẳng nhìn thấy gì. Lão kinh hãi vô cùng
bụng bảo dạ: -Té ra kiếm pháp của Phong lão đệ tinh thâm đến trình độ mình
không thể lường được. Hồi nãy y tỷ đấu với mình, thực ra mình mới dùng tới
một thành nội lực, nhưng đừng nói y toàn thân không có chút nội lực nào, dù
y có nội lực cao thâm đi nữa thì phép “Thất huyền vô hình kiếm” trên cây dao
cầm
của mình cũng chẳng làm gì được y. Y chỉ cần thi triển ba chiêu kiếm liên
hoàn, để ta buông đàn chịu thua. Giả tỷ y quyết đấu sinh tử thì ngay chiêu
đầu đã đâm mù cặp mắt của ta rồi.
Phép “Độc cô cửu kiếm” đối với địch nhân càng cường mạnh bao nhiêu nó
càng lợi hại bấy nhiêu.
Bản lãnh địch nhân mà tầm thường thì chỗ tinh diệu trong “Độc cô cửu kiếm”
lại không phát huy được.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung gặp phải 1 nhân vật bản lãnh kinh thiên động địa trong
võ lâm hiện nay.
Võ công lão đã đến trình độ mà kẻ thông thường không biết đâu mà lường nên
những chỗ tinh vi ảo diệu trong “Độc cô cửu kiếm” càng phát huy đến chỗ lâm
ly độc đáo.
Nếu Độc cô cầu bại tái sinh mà gặp được tay đối thủ thế này, chắc lão phải
hoan hỉ hết chỗ nói.
Nên biết người sử dụng “Độc cô cửu kiếm” này ngoài phần kiếm quyết, kiếm
thuật, còn một phần lớn phải trông vào trí tuệ linh mẫn của người sử nó.
Người nào sử được một cách tự nhiên không còn bó buộc trong giới hạn qui củ
lề luật mới là chỗ tối cao vô thượng của kiếm pháp. Vậy người sử kiếm trí tuệ
càng cao minh bao nhiêu thì kiếm pháp càng cao minh chừng ấy. Mỗi cuộc tỷ
kiếm cũng như nguồn cảm hứng đến với đại thi gia. Nguồn cảm hứng càng dồi
dào thì ý thơ càng lai láng. Bài thơ nghĩ ra có giá trị tương đương với nguồn
cảm hứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.