TIẾU NGẠO GIANG HỒ

138. Bênh hào kiệt xỉ mạ Bất Quần



Lệnh Hồ Xung lượm lấy thanh kiếm của Nghi Hòa bị rớt xuống đất vừa rồi.
Chàng vung kiếm lên một cái. Bỗng nghe những tiếng choang choảng cùng
tiếng kêu oai oái.
Cổ tay Cao Khắc Tân bị đánh trúng, thanh trường kiếm rớt xuống đất.
Đặng Bát Công xoay sở cây nhuyễn tiên thế nào, nó lại quấn vào cổ mình.
Cổ tay Chung Trấn bị sống kiếm đánh trúng, phải lùi lại mấy bước. Thanh
trường kiếm tuy còn nằm trong tay nhưng cả cánh tay bị tê chồn không còn
khí lực gì nữa.
Bỗng nghe hai thiếu nữ đồng thời thét lên lanh lảnh.
Một cô la: -Ngô tướng quân!
Một cô gọi: -Lệnh Hồ đại ca!
Thiếu nữ la “Ngô tướng quân” chính là Trịnh Ngạc.
Vừa rồi Lệnh Hồ Xung đánh lui ba người phái Tung Sơn chàng đã sử dụng thủ
pháp giống hệt thủ pháp mà chàng đã sử ở trong khách điếm ngoài ấp 28 để
đối phó với ba người.
Cả Cao Khắc Tân cũng hoang mang luống cuống.
Đặng Bá Công xuýt ngạt thở.
Chung Trấn vừa kinh hãi vừa bồi hồi không có chủ định nữa.
Hôm nay Trịnh Ngạc thấy Lệnh Hồ Xung ra chiêu như bữa trước, tuy dong mạo
và y phục chàng đã biến đổi mà vẫn nhận ra được.
Còn cô gọi chàng là Lệnh Hồ đại ca chính là Nghi Lâm. Cô cùng sáu vị sư tỷ có
cả Nghi Chân lập thành kiếm trận vây Đặng Bát Công.
Lúc sử kiếm cô đã để hết tinh thần vào cuộc chiến đấu. Hai mắt cô nhìn chằm
chằm vào đối phương tuyệt không trông ngang trông ngửa. Tuy cô chăm chú
nhìn địch nhân nhưng mắt chỉ dán vào một chỗ yếu điểm nào trong người hắn,
tỷ như nhìn vào đầu thì chỉ nhìn thấy đầu, còn nhìn vào ngực, thì chỉ thấy
ngực bộ phận khác của đối phương không tài nào thấy được.
Vì thế mà kiếm trận tán ra rồi cô mới nhìn thấy Lệnh Hồ Xung.
Từ lúc chia tay đến nay kể đã lâu ngày, bây giờ lại được tái ngộ cô bị xúc
động, toàn thân run bần bật, cơ hồ ngất đi.
Lệnh Hồ Xung đã bị lộ chân tướng, dĩ nhiên không còn cách nào giấu diếm.
Chàng liền cười nói giỡn: -Tổ mẹ chúng nó! Cả ba đứa cũng chẳng biết chó gì.
Các vị sư thái phái Hằng Sơn đã tha mạng cho nhà ngươi mà các ngươi lấy ơn
trả oán. Bản tướng coi chướng mắt lắm. Ta … ta
Chàng nói tới đây đột nhiên đầu óc choáng váng mắt tối sầm lại té huỵch
xuống đất.
Nghi Lâm nhảy xổ lại nâng chàng ngồi dậy hốt hoảng la gọi: -Lệnh Hồ đại ca!
… Lệnh Hồ đại ca! …
Cô nhìn thấy bả vai cùng cánh tay Lệnh Hồ Xung máu chảy như suối liền vén
tay áo chàng lên và dùng linh dược của bản môn cứu trị.
Linh dược đó là Bạch Vân Hùng đởm hoàn thì bỏ vào miệng cho chàng nuốt.
Bọn Trịnh Ngạc, Nghi Lâm lấy Thiên Hương đoạt tục giao để rịt vào miệng vết
thương.
Bọn đệ tử phái Hằng Sơn cố nhiên đã nhận ra chàng. Cô nào cũng cảm ơn
đức cứu viện của chàng. Bữa trước nếu không được chàng ra tay cứu viện thì
mọi người đều mất mạng cả rồi, các cô còn lo chẳng những bị thảm tử mà còn
bị quân giặc làm ô nhục nữa. Vì thế cô thì lấy thuốc, cô thì lau vết máu hết
lòng cứu trị cho chàng. Các cô lại lấy vải buộc vết thương.
Các cô gái biên hạ thấy bọn này ra vẻ hấp tấp chữa chạy cho một chàng trai
không khỏi lên tiếng mỉa mai hay thì thầm bàn tán.
Bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn tuy là những nhân sĩ học võ, thấy tình trạng Lệnh
Hồ Xung không khỏi buông tiếng thở dài hoặc tỏ ra rất quan tâm.
Cô thì hỏi: -Kẻ nào đả thương tướng quân của chúng ta.
Cô thì bàn tán địch nhân dùng thủ đoạn tàn độc. Cô lại niệm “A Di Đà Phật”.
Bọn người phái Hoa Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì lấy làm kỳ.
Nhạc Bất Quần bụng bảo dạ: -Phái Hằng Sơn trước nay giới luật rất nghiêm
minh mà không hiểu sao bọn nữ đệ tự này lại mê gã Lệnh Hồ Xung đến thất
điên bát đảo. Giữa chỗ bao nhiêu con mắt trông vào họ cũng không tị hiềm
nam nữ thọ thọ bất tương thân người kêu gã bằng đại ca, kẻ gọi gã là “Tướng
Quân”. Quân tiểu tặc này đã làm tướng quân bao giờ đâu? thật là trời sầu đất
thảm vũ trụ hồ đồ. Không hiểu các bậc tiền bối phái Hằng Sơn có quản cố bọn
họ không?
Chung Trấn nhìn hai tên sư đệ đập tay ra hiệu.
Cả ba người liền chống kiếm xông về phía Lệnh Hồ Xung. Chúng tự nghĩ: -Nếu
không trừ khử gã này thì hậu quả không biết đến đâu mà nói. Huống chi bên
mình đã hai phen thất bại dưới lưỡi kiếm của gã. Vậy bây giờ ta nhân lúc gã
hôn mê mà giết chết đi thì thật là cơ hội tốt nhất.
Nghi Hòa la lên một tiếng lập tức 14 cô đệ tử bày thành hàng một cầm kiếm
múa tít để ngăn cản bọn Chung Trấn.
Những cô nữ đệ tử này võ công không cao thâm lắm, nhưng đã bày thành
trận thế thì công cũng được mà thủ cũng được.
Mười bốn cô có thể ngăn cản bốn năm tay cao thủ hạng nhất.
Ban đầu Nhạc Bất Quần có ý muốn điều giải hai bên, nhưng bao nhiêu việc bất
ngờ xảy ra. Tiên sinh đã không biết hai bên vì đâu gây oán, lại cảm thấy đối
với cả hai phái Tung Sơn và Hằng Sơn đều phát sinh phản cảm.
Lão nghĩ bụng: -Ta hãy tạm thời tự thủ bàng quan để coi diễn biến.
Tiên sinh thấy mười bốn cô nữ đệ tử ngăn giữ một cách cực kỳ nghiêm ngặt,
khiến cho bọn Chung Trấn biến đổi chiêu thức luôn luôn mà thủy chung vẫn
không có cách nào đánh vào gần được.
Cao Khắc Tân phóng tâm nóng nảy tiến lên trước hơn một chút liền bị thanh
kiếm của Nghi Thanh đâm trúng đùi. Tuy thương thế không lấy gì làm nặng
nhưng máu chảy đầm đìa coi rất nhếch nhác.
Lệnh Hồ Xung đang lúc mê man bỗng nghe tiếng khí giới đụng nhau chan chát
không ngớt. Chàng giương mắt lên nhìn thì thấy vẻ mặt xinh đẹp của Nghi
Lâm đầy vẻ lo âu. Miệng nàng lẩm bẩm niệm Phật: -Chúng sinh bị ách nạn,
khắp mình đau khổ vô cùng. Xin đức quan âm bố thí phép màu đem diệu lực
cứu người trần tục.
Lập tức chàng nhớ tới ngày trước ngoài thành Hành Sơn, sau khi chàng bị
thương nàng cũng quan tâm lo lắng như vậy. Nàng đem hết tâm trí cầu khẩn
cho mình thoát nạn. Nhưng khi ấy chỉ có hai người ở ngoài nơi hoang vắng,
mà ngày nay thì ba bên, bốn bên không biết bao nhiêu là người.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ tới Nghi Lâm tiểu sư muội trước nay vốn là người suy
trước nghĩ sau không hiểu sao bây giờ nàng lại liều gan đến thế?
Lệnh Hồ Xung nghị vậy rồi ngửng mặt lên nhìn Nghi Lâm.
Đột nhiên chàng tỉnh ngộ bụng bảo dạ: -Chỉ vì nàng lo lắng đến sự an nguy
sinh tử của ta nhiều quá, mà nàng tự quên mình, đồng thời quên cả những
người xung quanh nữa. Những tỵ hiềm “nam nữ bất thân” cùng là người xuất
gia khác kẻ trần tục nàng cũng chẳng để ý tới nữa.
Lệnh Hồ Xung cảm kích trong lòng chợt ngửng đầu lên trông thấy Nhạc Linh
San và Lâm Bình Chi sóng vai đứng đó. Không hiểu tại sao chàng thấy rõ hai
người dắt tay nhau mà chàng lại nổi lên một tràng cười rộ, rồi đứng phắt dậy
khẽ nói: -Tiểu sư muội! Đa tạ tiểu sư muội! Tiểu sư muội hãy đưa kiếm cho ta!
Nghi Lâm ngập ngừng đáp: -Lệnh Hồ sư ca! … Lệnh Hồ sư ca! … đừng …
đừng
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười rất ôn hòa đón lấy thanh trường kiếm ở trong tay
Nghi Lâm. Tay trái chàng vịn vào vai nàng lảo đảo người đi, chàng muốn chạy
ra đối địch.
Nghi Lâm vẫn quan tâm đến thương thế của Lệnh Hồ Xung. Nhưng nàng thấy
đầu vai mình đang đỡ cho chàng phải chịu gánh lấy sức nặng thì lập tức dũng
khí tăng lên rất nhiều, nàng huy động nội lực đưa lên trên vai phía hữu.
Lệnh Hồ Xung từ giữa đám 14 cô nữ đệ tử đi ra. Nhát kiếm thứ nhất vừa vung
lên, thanh trường kiếm của Cao Khắc Tân liền bị rớt ngay xuống đất.
Chiêu kiếm thứ hai vung ra khiến cho cây “nhuyễn tiên” của Đặng Bất Công bật
ngược trở lại tự quấn vào cổ hắn.
Chiêu kiếm thứ ba phát ra một tiếng choang, đập vào khí giới của Chung Trấn.
Chung Trấn đã biết kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung rất là kỳ ảo, hắn không thể
địch lại được. Nhưng hắn thấy chàng đứng không vững, muốn đem nội lực hất
tung thanh kiếm của chàng đi. Vì vậy mà lúc chàng phóng kiếm chém tới, hắn
vận nội lực đến độ chót vung kiếm lên đón đỡ.
Nhưng hai thanh kiếm vừa đụng vào nhau, Chung Trấn liền cảm thấy nội lực
trong người hắn đột nhiên theo thanh trường kiếm phát tiết ra ngoài. Hắn
muốn thu nội lực về cũng không được nữa.
Lệnh Hồ Xung lại thấy tinh thần phấn chấn.
Nguyên phép “Hấp tinh đại pháp” của chàng bất giác mỗi ngày làm cho công
lực thâm hậu hơn lên. Chẳng cần đụng vào da thịt, mà chỉ cần đối phương vận
nội lực tấn công, là nội lực của chàng tự nhiên hút được của đối phương qua
thanh trường kiếm rút vào nội thể cho chàng.
Chung Trấn giật mình kinh hãi, vội thu trường kiếm về rồi lại phóng chiêu kiếm
thứ hai ra ngay.
Lệnh Hồ Xung thấy dưới nách hắn sơ hở rất lớn, đáng lẽ chàng phản kích một
chiêu là đủ làm cho hắn chết uổng mạng ngay. Nhưng cánh tay chàng mềm
nhũn không đủ lực lượng để làm theo ý muốn. Chàng đành đưa kiếm lên gạt.
Chung Trấn lại thấy nội lực tiết ra thì trống ngực đánh thình thình.
Nghi Hòa la lên: -Quân mặt dầy! Không biết thẹn.
Chung Trấn nổi đóa, vung kiếm hết sức bình sinh đâm ra một nhát. Nhưng
kiếm mới phóng ra nửa vời, đột nhiên hắn xoay tay nhằm trước ngực Nghi Lâm
đứng bên cạnh Lệnh Hồ Xung đâm tới.
Chiêu này hư hư thật thật, càng về sau càng biến ảo. Thật là một chiêu cực kỳ
thâm độc.
Nếu Lệnh Hồ Xung quét ngang thanh kiếm để cứu nàng thì hắn lại xoay kiếm
đâm vào bụng dưới chàng. Bằng không cứu viện thì chiêu kiếm của hắn sẽ
đâm trúng Nghi Lâm. Hắn còn muốn cho chàng rối loạn tâm thần để thừa cơ
hạ sát chàng.
Mọi người kinh hãi la hoảng vì thấy mũi kiếm đã đâm gần tới vạt áo trước ngực
Nghi Lâm.
Thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đột nhiên xoay lại áp vào thanh kiếm
của Chung Trấn.
Thanh trường kiếm của Chung Trấn đang lơ lửng trên không, đột nhiên dính
vào không rời ra nữa, tựa hồ có mấy cây kìm sắt cập lấy lưỡi kiếm.
Chung Trấn hết sức đâm về phía trước. Nhưng mũi kiếm không tài nào đẩy
thêm ra được một ly. Mũi kiếm lại từ từ chếch lên rồi cong lại, thành hình cánh
cung. Đồng thời nội lực toàn thân hắn ào ạt xô ra.
Dù hắn cấp trí vội bỏ kiếm nhảy ra, nhưng tiềm lực đã mất, hậu lực không
tiếp.
Đột nhiên người hắn nhủn ra ngã huỵch xuống đất.
Chung Trấn từ trên không rớt thẳng dáng mạnh lưng xuống đất, coi chẳng
khắc người thường không hiểu võ công. Hắn chống hai tay xuống đất, lồm
cồm ngồi dậy, nhưng người hắn chỉ lên được nửa chừng rồi lại té xuống nằm
ghé về một bên.
Coi tình trạng này thì nếu hắn không bị trọng thương tức là đã mất hết công
lực.
Đặng Bát Công và Cao Khắc Tân vội chạy lại nâng hắn dậy đồng thanh hỏi: –
Sư ca! Sư ca làm sao thế?
Chung Trấn la lên: -Té ra y … Y là Nhậm Ngã … Ngã Hành.
Giọng nói ú ớ đầy vẻ khủng khiếp.
Hai mắt Chung Trấn nhìn chằm chặp vào mặt Lệnh Hồ Xung, hắn nhận ra ngay
niên canh và tướng mạo không hợp. Một nhân vật oai danh trấn động giang
hồ mấy chục năm, làm đến giáo chủ Ma giáo như Nhậm Ngã Hành, quyết
không thể là một chàng thanh niên ngoài hai chục tuổi.
Hắn lại nói tiếp: -Ngươi có phải là … đồ đệ của Nhậm Ngã Hành mà cũng biết
… sử môn “Hấp tinh yêu pháp” không?
Cao Khắc Tân giật mình kinh hãi hỏi lại: -Sư ca! Sư ca bị hút hết nội lực rồi ư?
Chung Trấn đáp: -Đúng thế!
Nhưng hắn lại ngồi thẳng lên được và cảm thấy nội lực đã tăng lên dần.
Nguyên Lệnh Hồ Xung đã luyện môn “Hấp tinh đại pháp” nhưng chưa được
thâm hậu cho lắm. Luồng nội lực của Chung Trấn vận vào lưỡi kiếm, chàng chỉ
hóa tán chứ chưa hút vào trong người mình được. Có điều Trung Chấn đột
nhiên cảm thấy kình lực tiết ra, trong lúc hoảng hốt, hắn bị té xuống coi rất
thảm hại.
Đặng Bát Công hạ thấp giọng xuống nói: -Chúng ta hãy đi về thôi! Món nợ này
để ngày sau sẽ thanh toán.
Chung Trấn vẫy tay, lớn tiếng: -Quân yêu nhân Ma quái kia! Ngươi sử một thứ
yêu pháp âm độc tuyệt nhân như vậy, tức là đã thành kẻ cừu địch của hết
thảy anh hùng thiên hạ rồi đó. Bữa nay Chung mỗ không thể địch lại ngươi,
nhưng trong chính giáo ta những bọn anh hùng hảo hán có cả hàng ngàn
hàng vạn, quyết không chịu khuất phục dâm oai yêu pháp của ngươi đâu.
Hắn cất cao giọng nói tiếp: -Đặng sư đệ! Cao sư đệ! Cựu yêu Ma giáo lại xuất
hiện, chúng ta về báo cáo với chưởng môn.
Nói xong quay lại nhìn Nhạc Bất Quần chắp tay nói: -Nhạc tiên sinh! Tên yêu
nhân Ma giáo này có mối liên quan gì với các hạ không?
Nhạc Bất Quần chỉ hắng dặng một tiếng chứ không trả lời.
Chung Trấn đứng trước mặt tiên sinh không dám càn rỡ liền nói tiếp: -Chân
tướng thế nào rồi cũng có ngày biết rõ. Bọn tại hạ xin cáo biệt!
Dứt lời Chung Trấn cùng Cao Khắc Tân và Đặng Bát Công bỏ đi luôn.
Nhạc Bất Quần qua bậc đá trước cửa lớn đi xuống cất giọng nghiêm khắc quở
mắng: -Lệnh Hồ Xung! Ngươi giỏi thật! Té ra ngươi đã học cả “Hấp tinh đại
pháp” của Nhậm Ngã Hành rồi ư?
Lệnh Hồ Xung quả nhiên đã học được một ít công phu của Nhậm Ngã Hành.
Tuy cái đó chẳng qua là chàng vô tình, nhưng là sự thực không còn chối cãi
vào đâu được, nên chàng chỉ lẳng lặng cúi đầu chứ không trả lời.
Nhạc Bất Quần lớn tiếng hỏi: -Ta hỏi ngươi thế có đúng không?
Lệnh Hồ Xung sợ hãi đáp: -Dạ!
Nhạc Bất Quần nói: -Từ nay trở đi ngươi đã thành kẻ tử thù của chính giáo.
Bây giờ ngươi bị trọng thương. Chẳng lẽ ta lại thừa cơ lúc ngươi đang gặp cơn
nguy cấp mà hạ thủ. Nhưng lần sau còn chạm trán ngươi, thì nếu ta không
giết ngươi, ngươi cũng giết ta.
Tiên sinh quay lại nhìn bọn đệ tử nói: -Gã này đã thành kẻ thù của các ngươi,
nếu tên nào còn đối đãi với gã, giữ tình đồng môn như ngày trước tức là tự
tuyệt đường làm môn hạ chính giáo. Các ngươi đã nghe rõ chưa?
Nhạc Linh San khẽ nói: -Nghe rõ rồi!
Lệnh Hồ Xung bị trọng thương người đã mềm nhũn. Chàng nghe Nhạc Bất
Quần nói mấy câu này cảm thấy hai chân bất lực, không cử động được.
“Keng” một tiếng! Thanh trường kiếm của chàng rớt xuống đất.
Người chàng cũng từ từ ngã ra.
Nghi Hòa đứng bên đưa tay vào dưới nách bên hữu chàng đỡ lấy rồi hỏi: –
Nhạc tiên sinh! Trong vụ này tất có chỗ hiểu lầm. Tiên sinh không điều tra cho
rõ đã tuyệt tình ngay như vậy chẳng hóa ra vì nóng giận mà thành lỗ mãng ư?
Nhạc Bất Quần hỏi lại: -Còn hiểu lầm gì nữa?
Nghi Hòa đáp: -Bọn đệ tử ở phái Hằng Sơn xuýt bị bọn Ma giáo làm nhục, đều
là nhờ cậy vào bàn tay cứu viện của vị Lệnh Hồ Ngô tướng quân đây. Nếu
tướng quân là đệ tử Ma giáo thì khi nào còn đi viện trợ đệ tử chính phái để
phản đối Ma giáo?
Bỗng Nghi Lâm cất tiếng gọi: -Lệnh Hồ đại ca! …
Nhạc Bất Quần lại thét: -Lệnh Hồ Xung!
Tiên sinh chỉ biết chàng là Lệnh Hồ Xung không rõ tích “Ngô tướng quân” nên
cứ tên chàng mà gọi.
Nhạc Bất Quần hỏi tiếp: -Bọn yên nhân Ma giáo rất nhiều quỷ kế. Các ngươi
đừng mắc bẫy gã. Chuyến này trong bọn quý phái xuống phía nam, vị nào
đứng đầu?
Tiên sinh tưởng những vị ni cô và thiếu nữ trẻ tuổi này đã bị Lệnh Hồ Xung
hoa ngôn xảo ngữ làm cho mê hoặc. Chỉ có các bậc tiền bối sư thái mới khám
phá ra được gian kế của Lệnh Hồ Xung.
Nghi Hòa đáp: -Sư bá Định Tĩnh sư thái bất hạnh bị Ma giáo yêu nhân sát hại
rồi.
Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân đều “ối” lên một tiếng, rất lấy làm thương
tiếc và kinh hãi vô cùng.
Giữa lúc ấy một vị ni cô đứng tuổi từ đầu phố chạy vào la lên: -Có chim bồ câu
từ Bạch Vân am đưa thơ đến.
Vị ni cô kia chạy đến trước mặt Vu Tẩu, móc trong bọc ra một ống trúc nhỏ hai
tay cầm đưa lại.
Vu Tẩu đón lấy mở nắp bằng nút gỗ ở một đầu ống, rồi rút thơ coi.
Bỗng mụ thất kinh la lên: -Trời ơi! Hỏng rồi!
Quần đệ tử phái Hằng Sơn vừa nghe tin ở Bạch Vân am có thơ đến đã tới tấp
bu quanh lại. Mọi người thấy Vu Tẩu vẻ mặt hoảng hốt liền hỏi ngay: -Chuyện
chi vậy?
-Trong thơ sư phụ nói gì?
Vu Tẩu đáp: -Sư muội hãy coi đây!
Mụ cầm lá thư đưa cho Nghi Thanh.
Nghi Thanh đón lấy lá thơ đọc: “Ta cùng Định Dật sư muội bị khốn ở Long
Tuyền chú kiếm cốc”
Nghi Thanh lại nói tiếp: -Đây là huyết thơ … của chưởng môn sư tôn. Sao lão
nhân gia lại đến Long Tuyền làm chi?
Nghi Chân nói: -Chúng ta phải đi mau!
Nghi Thanh hỏi: -Không hiểu kẻ thù là ai?
Nghi Hòa đáp: -Bất luận chúng là hạng hung thần ác sát nào thì bọn ta cũng
phải đi ngay. Dù có chết cũng được chết cùng sư phụ một chỗ.
Nghi Thanh là người trầm trọng, nghĩ thầm: -Sư phụ cùng sư thúc võ công lợi
hại thế mà còn bị vây hãm thì, bọn ta e rằng không xong việc được.
Cô cầm lấy huyết thơ đi tới trước mặt Nhạc Bất Quần khom lưng nói: -Nhạc sư
bá! Sư phụ bọn đệ tử có thư đến nói là bị vây hãm ở núi Long Tuyền chú kiếm
cốc. Xin sư bá nghĩ tình ngũ nhạc kiếm phái đồng khí liên chi mà thiết pháp
cứu cho!
Nhạc Bất Quần đón lấy thơ coi. Tiên sinh trầm ngâm một chút rồi hỏi: -Lệnh sư
cùng Định Dật sư thái xuống vùng Triết Nam có việc gì? Hai vị đó võ công trác
tuyệt mà sao lại bị địch nhân vây hãm thì thật là ly kỳ! Bức thư này có phải là
thủ bút của tôn sư không?
Nghi Thanh đáp: -Đây chính là thủ bút của tôn sư. Đệ tử e rằng lão nhân gia
đã bị thương, rồi trong lúc thảng thốt quệt lấy máu để viết thơ.
Nhạc Bất Quần lại hỏi: -Không hiểu địch nhân là ai?
Nghi Thanh đáp: -Chắc là bọn người trong Ma giáo, chứ tệ phái có cừu địch
với ai đâu?
Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung thủng thẳng nói: -Không chừng
gian nhân Ma giáo giả tạo ra bức thư này để lừa gạt bọn ta cạm vào bẫy. Bọn
yên nhân quỷ kế đa đoan không biết đâu mà đề phòng cho xiết được.
Nghi Hòa rất đỗi bồn chồn, lớn tiếng la: -Sư phụ có linh thiêng xin phù hộ cho.
Trong môn phái bị tai nạn nguy cấp như lửa đốt dầu. Bọn đệ tủ quyết đi cứu
viện. Nghi Thanh sư muội ơi! Chúng ta phải đi mau. Nhạc sư bá không rảnh
việc, có năn nỉ cũng bằng vô dụng.
Nghi Chân cũng nói: -Phải đấy! Nếu đến chậm một khắc sẽ thành mối hận
ngàn thu.
Mọi người thấy Nhạc Bất Quần có ý khước từ, không kể đến nghĩa khí giang hồ
đều có vẻ bực mình.
Nghi Lâm nói: -Lệnh Hồ đại ca! Đại ca hãy vào dưỡng thương trong một khách
điếm nào ở Phúc Châu này. Bọn tiểu muội đi cứu sư phụ, sư bá xong sẽ trở lại
thăm đại ca.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng: -Quân giặc cỏ lớn mật lại hung yêu tác quái tàn hại
người lành. Bản tướng có lý đâu đứng ngoài tự thủ bàng quang? Ta cùng đi
với các vị cứu người mới được.
Nghi Lâm ngập ngừng hỏi: -Đại ca … Đại ca mình bị trọng thương, đi làm sao
được?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Bản tướng vì nước quên mình, da ngựa bọc thây, có chi
đáng kể? Đi đi! Không đi mau thì lỡ việc.
Bọn nữ đệ tử không nắm chắc phần nào cứu được sư tôn.
Mọi người thấy Lệnh Hồ Xung cũng đi theo thì hăng hái lên rất nhiều.
Nghi Chân nói: -Nếu vậy xin đa tạ tướng quân! Bọn tiểu ni sẽ tìm ngựa cho
tướng quân cưỡi.
Lệnh Hồ Xung nói: -Mọi người đều phải cưỡi ngựa mới được. Đã ra trận đánh
giặc mà không cưỡi ngựa thì ra thể thống gì nữa? Nào chúng ta lên đường.
Nghi Thanh nhìn Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân nói: -Bọn đệ tử xin cáo biệt
sư bá.
Nghi Hòa hậm hực hỏi: -Đối với hạng người này mình có thì giờ đâu mà giữ
lịch sự. Chà toàn đồ vô nghĩa khí, chỉ có hư danh mà thôi.
Vu Tẩu quát lên: -Sư muội! Đừng nói nhiều nữa.
Nhạc Bất Quần chỉ cười ruồi lơ đi như không nghe thấy gì.
Lao Đức Nặc thấy Nghi Hòa vũ nhục sư phụ mình, liền quát hỏi: -Ngươi nói
nhăng gì thế? Ngũ nhạc kiếm phái ta như cây liền cành. Một phái có việc là cả
bốn phái đến cứu. Nhưng các ngươi cấu kết với Lệnh Hồ Xung làm trò lén lút
ma quái nên sư phụ ta phải nghĩ cho chu đáo mới hành động được. Bọn ngươi
bắt tên yêu nhân Lệnh Hồ Xung giết đi để tỏ rõ sự thanh bạch, không thì phái
Hoa Sơn ta sẽ chẳng khi nào hòa mình với phái Hằng Sơn cho thành dơ dáy.
Nghi Hòa tức giận tiến lên một bước tay nắm chuôi kiếm lớn tiếng: -Ngươi nói
gì hòa mình với bọn dơ dáy?
Lao Đức Nặc nói: -Các ngươi câu kết với Ma giáo là hòa mình với bọn dơ dáy
đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.