TIẾU NGẠO GIANG HỒ

153. Cuộc khẩu chiến giữa hai phe chánh tà



Lệnh Hồ Xung vận nội lực lớn tiếng: -Toàn thể anh em hãy hô theo tại hạ! Một
hai ba. A ha! Chúng ta xuống núi rồi đây!
Mấy ngàn người đồng thanh hô theo: -A ha! Chúng ta xuống núi rồi đây!
Lệnh Hồ Xung lại hô: -Các vị ở lại trên núi mà thưởng tuyết!
Quần hào hô theo: -Các vị ở lại trên núi mà thưởng tuyết!
Lệnh Hồ Xung lại hô: -Non xanh trơ đó, nước biếc vẫn đây, còn ngày tái hội!
Quần hào hô theo: -Non xanh trơ đó, nước biếc vẫn đây, còn ngày tái hội!
Lệnh Hồ Xung cười nói: -Chúng ta đi thôi!
Bỗng có người lớn tiếng la: -Chúng bay là đồ chó chết, là quân đê hèn! Tổ mẹ
chúng bay! Phải đào mồ, cuốc mả ông tổ thập bát đại chúng bay lên mới hả
giận.
Tiếp theo mấy ngàn người đều cất tiếng thóa mạ: -Chúng bay là phường chó
chết, là quân đê hèn! Phải đào mồ, cuốc mả ông tổ thập bát đại nhà chúng
bay lên mới hả giận.
Những câu chửi bới tục tằn hạ lưu do miệng mấy ngàn người réo lên làm vang
động cả một vùng sơn cốc cổ kim chưa từng có, khiến người nghe phải kinh
hãi.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng la: -Chúng ta đi thôi! La ó làm chi cho mệt!
Nhưng quần hào đang cao hứng vẫn tiếp tục ngoác miệng ra mà thét lên một
lúc nữa. Sau họ thấy trên lưng chừng sườn núi không động tĩnh gì mới thôi.
Trời sáng rõ, mưa tuyết càng lớn, mọi người tản mát đi dần dần.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: -Hiện giờ công việc trọng đại thứ nhất là phải tìm
xem Doanh Doanh ở đâu, thứ hai là điều tra cái chết của hai vị sư thái Định
Nhàn, Định Dật xem ai là hung thủ. Muốn làm cho được hai việc này, mình
phải đi về phương nào cho phải?
Trong đầu óc chàng bỗng lóe lên một tia sáng. Chàng tự nhủ: -Quần tăng
chùa Thiếu Lâm cùng mọi người phe chính giáo xuống chân núi Thiếu Thất
bao vây để diệt trừ bọn mình mà không thành công dĩ nhiên họ trở về chùa
Thiếu Lâm, không chừng họ đem cả Doanh Doanh đi theo. Vậy muốn làm xong
hai việc này mình phải trở lại chùa Thiếu Lâm.
Đoạn chàng quyết định: -Muốn trà trộn vào chùa Thiếu Lâm càng ít người
càng hay, vậy không nên đem người đi theo, cả bọn Tổ huynh cũng vậy.
Chàng trả bảo đao cho hào sĩ Tây Vực rồi từ biệt bọn Tổ Thiên Thu, Kế Vô Thi,
Lão Đầu Tử, Lam Phượng Hoàng, Huỳnh Bá Lưu … chàng nói: -Xin liệt vị chia
nhau đi các ngả cố gắng tìm cho đến chỗ Thánh cô, đón tiếp được người rồi
chúng ta cùng nhau uống rượu một bữa say thỏa thích.
Kế Vô Thi nói: -Thưa công tử! Công tử đi đâu?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Xin tha thứ cho tiểu đệ không thể nói rõ được, mai đây sẽ
có lời tường thuật.
Mọi người không dám hỏi nhiều, liền chắp tay bái biệt.
Lệnh Hồ Xung thi triển khinh công chuồn vào trong rừng rồi tung mình nhảy
lên ngọn cây cho khỏi để lại vết chân trên mặt đất đầy tuyết phủ. Chỗ chàng
ẩn thân cành lá rậm rạp.
Sau một lúc, tiếng quần hào dứt lác nhỏ dần đi rồi im bặt.
Lệnh Hồ Xung liệu chừng mọi người đã giải tán đi hết rồi, chàng liền nhảy
xuống chậm chạp quay về phía cửa đường hầm thì quả nhiên không một
người nào.
Chỗ cửa hầm khuất vào sau hai tảng đá lớn, lại có cỏ dại mọc đầy. Nếu là
người chưa rõ nội tình thì đến bên cũng không phát giác ra được.
Lệnh Hồ Xung hiện giờ tay không khí giới, chàng liền lượm một cành cây dưới
đất dài chừng bốn thước, cầm tay đi vào địa đạo.
Chàng đi rất mau trở về đến Đạt Ma đường, lắng tai nghe thì thấy điện trước
văng vẳng có tiếng người. Chàng biết là bọn chính giáo hành động rất trì
trọng, liền từ từ tiến ra để dò la. Chàng sợ đối phương đã bố trí cạm bẫy nên
dè dặt từng bước để tránh cơ quan.
Lệnh Hồ Xung vận nội lực ra hai cánh tay để bưng tượng Đạt Ma từ từ đặt vào
chỗ cũ rồi tính thầm trong bụng: -Mình muốn nghe lỏm cuộc đàm thoại giữa
các vị chưởng môn các phái, không nên hiểu nấp vào chỗ nào cho tiện? Trong
chùa Thiếu Lâm đến có hàng ngàn phòng viện. Bọn họ thương nghị ở căn nào
mình cũng chưa hay.
Chàng sực nghĩ tới ngày trước Phương Sinh đại sư đã dẫn chàng đến bái kiến
chưởng môn phương trượng, chàng chỉ còn nhớ phảng phất chỗ phương
trượng ngồi, liền rời khỏi Đạt Ma đường ra phía sau. Chàng chạy như bay một
hồi thủy chung vẫn không tìm ra thiền phòng của phương trượng vì lẽ khu
phòng xá chùa Thiếu Lâm rộng lớn quá.
Bỗng nghe có tiếng chân vang lên. Chừng hơn mười người từ phía ngoài đi
gần tới chỗ chàng ẩn thân. Hiện chàng đang đứng trong một tòa thiền điện.
Trên xà điện có treo một tấm biển gỗ khắc bốn chữ vàng “Thanh lượng cảnh
giới”. Chàng thấy xung quanh không có chỗ nào khả dĩ ẩn núp được liền tung
mình vọt lên chuồn vào sau tấm biển.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, bảy tám người tiến vào.
Một người nói: -Bọn tà ma ngoại đạo này bản lãnh không phải tầm thường.
Bên mình đã bao vây tứ phía như tường đồng vách sắt mà bọn chúng vẫn trốn
xuống núi được.
Một người khác hỏi: -Chắc trên núi Thiếu Thất còn có đường hầm bí mật thông
ra chân núi không thì bọn họ trốn ra thế nào được?
Lại một người nữa nói: -Đường hầm lối tắt nhất quyết không có đâu. Tiểu tăng
xuất gia ở chùa Thiếu Lâm đã hơn hai chục năm mà chưa từng nghe thấy ai
nói đến đường lối tắt nào để xuống núi cả.
Người nói trước liền vặn: -Đã gọi là đường hầm bí mật thì bọn người tầm
thường biết thế nào được?
Lệnh Hồ Xung nghe mấy lời đối đáp liền biết trong bọn này có một nhà sư
chùa Thiếu Lâm, còn ngoài ra đại khái là những người được mời đến để trợ
lực.
Lại nghe nhà sư chùa Thiếu Lâm cãi: -Dù tiểu tăng không biết đã đành, chẳng
lẽ phương trượng tự cũng không biết hay sao? Nếu trong chùa có đường
ngầm thì chắc phương trượng đã thông tri cho mấy vị thủ lãnh các phái gia
tâm đề phòng, khi nào để bọn tà ma ngoại đạo trốn thoát một cách ung dung?
Một người khác vừa bật lên tiếng cười khành khạch, bỗng nghe tiếng một
người quát hỏi: -Ai? Ra đây cho ta coi mặt.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi tự hỏi: -Té ra hành tung của mình bị bại lộ rồi
ư?
Chàng toan nhảy xuống, chợt nghe sau tấm biển mé Đông có tiếng cười khánh
khách nổi lên, rồi một người lên tiếng: -Lão gia đã thổi một hơi cho mấy đám
tro bụi rớt xuống để các ngươi nhìn thấy rồi. Nhãn quang các ngươi ghê gớm
thiệt!
Thanh âm này rất vang dội. Đúng là tiếng Hướng Vân Thiên.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa mừng thầm, miệng lẩm bẩm: -Té ra Hướng đại
ca đã nấp trên từ hồi nào. Y nín thở ghê thật! Từng bấy lâu mà mình chưa
nghe thấy. Nếu không có đám bụi cát rớt xuống thì bọn người này quyết
chẳng thể nào phát giác ra được …
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ, bỗng nghe hai tiếng “bịch bịch”. Hai mé
Đông Tây đều có người nhảy xuống.
Tiếp theo ba người đồng thanh quát hỏi: -Ai? …
-Ngươi …
-Làm …
Mỗi người mới quát được một tiếng ra khỏi cửa miệng liền im bặt.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được, thò đầu ra coi thì thấy trong đại điện hai bóng
đen đang vùng vẫy. Một người là Hướng Vân Thiên. Còn người nữa thân thể
cao lớn chính là Nhậm Ngã Hành.
Hai người này phóng chưởng không có tiếng động, nhưng mỗi phát chưởng là
người trong điện phải té nhào.
Chỉ trong khoảnh khắc tám người cùng ngã xuống, năm người nằm úp không
nhúc nhích, còn ba người nữa nằm ngửa mặt lên, mắt trợn tròn xoe trông rất
khủng khiếp. Da thịt không động đậy nữa. Hiển nhiên chúng đã bị Nhậm,
Hướng hai người đánh một chưởng chết rồi.
Nhậm Ngã Hành tủm tỉm cười cất tiếng gọi: -Doanh nhi xuống đây!
Phía trong tấm biển gỗ mé Tây một người nhẹ nhàng hạ xuống thân hình yểu
điệu. Chính là Doanh Doanh mà lâu ngày chàng chưa thấy mặt.
Lệnh Hồ Xung rất kích động tâm tình vì thấy nàng mặc áo vải thô, dung nhan
tiều tụy không còn chút huyết sắc. Chàng toan nhảy xuống cùng nàng tương
kiến thì Nhậm Ngã Hành xoay mình lại nhìn lên chỗ chàng nấp, xua tay luôn
mấy cái.
Lệnh Hồ Xung không hiểu ý chàng nghĩ thầm: -Bọn họ đến trước ta ẩn mình
sau tấm biển gỗ dĩ nhiên họ biết rồi. Nhậm lão tiên sinh bảo ta đừng ra mặt là
có ý gì?
Nhưng chỉ trong giây lát, chàng hiểu ngay dụng tâm của lão.
Bỗng thấy mấy người lẹ chân bước vào trong cửa điện. Chàng vừa nhìn đã rõ
ngay vợ chồng Nhạc Bất Quần, sư phụ chàng. Phương Chứng đại sư phương
trượng chùa Thiếu Lâm. Ngoài ra còn vô số người chàng không dám nhìn lâu,
vội thụt đầu vô biển. Trái tim rạo rực trống ngực đập thình thình, chàng lẩm
bẩm: -Nếu Doanh Doanh bị hãm thân vào chốn trùng vi thì ta có phải tan
xương nát thịt cũng quyết cứu nàng thoát hiểm.
Phương Chứng đại sư bỗng lên tiếng: -A Di Đà Phật! Thất sát chưởng của ba
vị thí chủ ghê gớm quá. Nữ thí chủ đã rời khỏi chùa Thiếu Lâm sao còn quay
trở lại?
Doanh Doanh đáp: -Tiểu nữ đi rồi vì lẽ gì còn trở lại nên hỏi phương trượng đại
sư chỉ giáo cho.
Phương Chứng đáp: -Lão tăng không hiểu nguyên do câu hỏi này. Hai vị đây
chắc là những tay cao thủ trên Hắc Mộc Nhai! Xin tha thứ cho lão tăng mắt
kém lại chưa được quen biết. Các vị đã tới đây là quý khách của chùa Thiếu
Lâm vậy xin ngồi xuống nói chuyện.
Lệnh Hồ Xung trong lòng ngầm ngầm khâm phục, bụng bảo dạ: -Phương
Chứng quả là một vị cao tăng đắc đạo, lão nhìn thấy bọn đệ tử bản phái chết
lăn ra đó mà không hề xúc động thanh sắc. Đối với bọn đối đầu sát nhân, nhà
sư vẫn nhã nhặn lịch sự.
Hướng Vấn Thiên giới thiệu: -Vị này là Nhậm giáo chủ ở Triều Dương thần
giáo. Còn tại hạ là Hướng Vân Thiên.
Nguyên hai người này là những tay lừng tiếng võ lâm, chỉ vì ẩn cư đã lâu nên
Phương Chứng đại sư cùng vợ chồng Nhạc Bất Quần đều không quen biết.
Nghe Hướng Vân Thiên nói vậy, chỉ có mấy người bật lên tiếng “ái chà. Còn
ngoài ra đều chấn tĩnh phi thường. Tuy trong lòng kinh hãi nhưng không để lộ
ra ngoài.
Phương Chứng đại sư hỏi: -Té ra là Nhậm giáo chủ cùng Hướng tả sứ. Hai vị
quang lâm tệ tự khiến cho lão tăng rất lấy làm vinh hạnh. Không hiểu hai vị có
điều chi chỉ giáo?
Nhậm Ngã Hành đáp: -Lão phu lánh đời đã lâu không hỏi đến thế sự, nên
những vị hào kiệt lớp sau trên chốn giang hồ đều không quen biết. Chẳng hay
mấy vị bằng hữu đây là ai?
Mấy câu này lão nói ra vẻ cực kỳ ngạo nghễ.
Phương Chứng liền nói: -Đã vậy để lão tăng giới thiệu: Vị này là Xung Hư đạo
trưởng, chưởng môn phái Võ Đương.
Bỗng nghe thanh âm một lão già cất lên: -Hoặc giả bần đạo có lớn hơn Nhậm
tiên sinh vài tuổi, nhưng hồi lên cầm quyền phái Võ Đương nhất định là sau khi
Nhậm tiên sinh đã lùi vào đường ẩn dật. Kẻ lên sau vẫn là hậu bối không thể
vượt lên trước được. Ha ha!
Lệnh Hồ Xung nghe thanh âm rồi bụng bảo dạ: -Thanh âm đạo trưởng chưởng
môn phái Võ Đương này rất quen tai, nhất định ta đã nghe thấy ở đâu rồi thì
phải.
Rồi chàng tỉnh ngộ lẩm bẩm: -À phải rồi! Lúc mình đến chân núi Võ Đương đã
gặp ba người một người gánh củi, một người gánh rau và một lão tiên sinh
cưỡi lừa kiếm pháp tinh diệu vô cùng! Té ra tiên sinh là chưởng môn phái Võ
Đương.
Chàng bỗng nổi lên mối tự phụ, bàn tay toát mồ hôi ra.
Nên biết phái Võ Đương đứng ngang hàng với phái Thiếu Lâm mấy trăm năm.
Một phái chuyên về môn âm nhu, một phái sở trường về dương cương. Thanh
âm Ngũ nhạc kiếm phái tuy đã vang dội nhưng so với hai phái Thiếu Lâm, Võ
Đương vẫn còn kém một bậc. Chưởng môn phái Tung Sơn là Tả Lãnh Thiền
đang dựng lên thiên phương bách kế để gộp năm phái vào một hòng lập ra
Ngũ Nhạc phái. Chỗ dụng ý của hắn là có thể muốn đứng ngang hàng với hai
phái Thiếu Lâm, Võ Đương đặng thành thế chia ba chân vạc.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên biết ra mình đã thắng được một tay kiếm pháp độc
đáo đương thời là Xung Hư đạo trưởng thì nỗi vui mừng kể sao cho xiết.
Bỗng nghe Nhậm Ngã Hành nói: -Vị Tả đại chưởng môn đây bọn lão phu đã
được gặp mặt rồi. Tả sư phó! Gần đây chắc môn “Đại Tung dương thần
chưởng” của sư phó tinh tiến nhiều rồi phải không?
Lệnh Hồ Xung kinh hãi tự hỏi: -Té ra Tả sư bá, chưởng môn phái Tung Sơn
cũng đến đây rồi ư?
Bỗng nhiên một thanh âm nhu hòa cất lên: -Nghe nói Nhậm tiên sinh bị bọn
thuộc hạ giam cầm đã mấy năm. Phen này lại ra được, thật là đáng mừng! Đại
tung dương thần chưởng đã mười mấy năm nay không dùng đến, tại hạ e
rằng quên mất quá nửa rồi.
Nhậm Ngã Hành cười nói: -Lão phu cảm thấy trên chốn giang hồ thật là tịch
mịch. Từ ngày lão phu thoái ẩn, không một ai đối chưởng được với Tả huynh.
Đáng phục! Thật là đáng phục.
Tả Lãnh Thiền nói: -Trên chốn giang hồ những người bản lãnh so với Nhậm
tiên sinh cũng chẳng thiếu gì. Tỷ như Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo
trưởng đều là những bậc hiền sĩ đắc đạo, quyết chẳng bao giờ vô cớ lại đòi
giáo huấn tại hạ …
Nhậm Ngã Hành ngắt lời: -Hay lắm! Khi nào được rảnh lão phu sẽ tỷ thí cùng
Tả sư phó những chiêu mới mẻ.
Tả Lãnh Thiền nói: -Tiên sinh đã có ý như vậy, dĩ nhiên tại hạ phải bồi tiếp.
Nghe hai người đối đáp thì hiển nhiên đã có lần tỷ thí với nhau, nhưng rồi ai
thắng ai bại họ nói nghe không biết rõ được.
Phương Chứng đại sư tiếp tục giới thiệu: -Vị này là Thiên Môn đạo trưởng,
chưởng môn phái Thái Sơn. Vị này là Nhạc tiên sinh, chưởng môn phái Hoa
Sơn. Vị này là Ninh nữ hiệp ngày trước và hiện giờ là Nhạc phu nhân, chắc
Nhậm tiên sinh đã biết rõ rồi.
Nhậm Ngã Hành cười nói: -Ninh nữ hiệp thì lão phu đã biết qua, còn Nhạc tiên
sinh gì đó thì chưa từng nghe thấy.
Lệnh Hồ Xung không hiểu nghĩ thầm: -Sư phụ ta thành danh trước sư mẫu. Cả
hai người lão không biết thì có lý, nhất quyết chẳng khi nào biết Ninh nữ hiệp
mà lại không biết Nhạc tiên sinh. Lão bị cầm tù dưới đáy Tây Hồ bất quá là
việc mười năm sau này thì khi đó thanh danh sư phụ ta đã truyền đi khắp
thiên hạ. Hiển nhiên lão này có ý khiêu khích để gây sự.
Nhạc Bất Quần thản nhiên đáp: -Tiện danh của vãn sinh không đáng lọt vào
tai Nhậm tiên sinh.
Nhậm Ngã Hành hỏi: -Nhạc tiên sinh! Lão phu muốn hỏi thăm tiên sinh tin tức
một người. Chẳng hiểu tiên sinh có biết y lạc lõng nơi đâu không? Lão phu còn
nghe nói y là môn hạ phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần hỏi: -Chẳng hay Nhậm tiên sinh muốn hỏi ai?
Nhậm Ngã Hành đáp: -Người này chẳng những nhân nghĩa hơn đời mà lại trí
dũng song toàn. Bản lãnh y rất cao cường, nhân phẩm lại hiếm có. Có kẻ mắt
đui đem lòng đố kỵ bài xính y. Nhậm mỗ mới gặp y một lần mà chẳng khác
người từng quen biết đã lâu. Nên nhất tâm đem đức con gái bảo bối gả cho y
để thành đôi lứa.
Lệnh Hồ Xung nghe tới đây trống ngực đánh thình thình. Chàng ngấm ngầm
cảm thấy một việc rất khó cho mình sắp xẩy ra.
Bỗng nghe Nhậm Ngã Hành nói tiếp: -Y là một chàng thanh niên có tình nghĩa
nghe thấy đứa con bảo bối của lão phu bị cầm tù trong chùa Thiếu Lâm liền
thống lĩnh mấy ngàn anh hùng hào kiệt đến chùa Thiếu Lâm đón vợ. Thế mà
chỉ trong nháy mắt đã không biết đi đâu mất. Lão phu là nhạc phụ y nên trong
lòng cực kỳ nóng nẩy, muốn nhờ các vị điều tra giùm.
Nhạc Bất Quần ngửa mặt lên trời cười khanh khách nói: -Nhậm tiên sinh đã
thần thông quảng đại mà có chàng rể cũng không kiếm ra ư? Hôm qua ở trên
núi Thiếu Thất, tại hạ có thấy một gã nhỏ tuổi tay mặt cầm kiếm, tay trái ôm
một vị cô nương rất xinh đẹp nghe nói cô ta là Lam giáo chủ Ngũ Độc giáo gì
đó. Nhậm tiên sinh! Tiên sinh phải coi chừng đừng để cho chàng rể dông sang
dòm dõi nơi khác. Gã ôm Lam Phượng Hoàng chạy đi rồi.
Lệnh Hồ Xung tự hỏi: -Sao sư phụ lại nói vậy? Người đã biết rõ Lam cô nương
trúng tên bị thương, mình chỉ vì cứu tính mạng cô mà ôm chạy đi, sao người
lại dùng câu nói khó chịu đến thế? À phải rồi! Sư phụ ta căm hận bọn Ma giáo
thấu xương nên có thành kiến nhận định bọn họ không phải là hảo nhân nên
quyết chẳng để ta lấy con gái giáo chủ Ma giáo làm vợ.
Bọn Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, Doanh Doanh ba người chính mắt đã
trông thấy Lệnh Hồ Xung một mình chạy vào điện, ẩn thân sau tấm biển gỗ,
nên không tin lời Nhạc Bất Quần.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói móc: -Chàng thiếu niên này phong lưu đàng
điếm, đi tới đâu là để tình duyên tới đó. Thế mới biết đã có danh sư phải có
cao đồ mới lãnh thụ được hết chân truyền của sư môn.
Nhạc Bất Quần không nhịn được bất giác đưa mắt nhìn bà vợ.
Nhạc phu nhân biết rõ trượng phu mình nhất nhất hành động theo quy củ, là
một người quân tử chân chính, ngay đối với nữ đệ tử bản môn cũng chẳng
bao giờ ghé mắt. Thế mà Nhậm Ngã Hành nói vậy thì thật là hồ đồ. Bà thấy
Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn mình liền đáp lại bằng một cái mỉm cười.
Nhạc Bất Quần quay lại hỏi: -Gã thiếu niên mà Nhậm tiên sinh nói đó phải
chăng là tên tiểu tặc và là khí đồ của bản phái tên gọi Lệnh Hồ Xung?
Nhậm Ngã Hành cười đáp: -Rõ ràng là châu báu mà lão đệ lại coi như ngói
gạch thì thật là mờ mắt. Chàng thiếu niên mà lão phu nói đó chính là Lệnh Hồ
Xung. Ha ha! Tiên sinh mắng chàng là tiểu tặc thì có khác gì mắng lão phu là
lão tặc phải không?
Nhạc Bất Quần đáp: -Tên tiểu tặc đó tham mê nữ sắc. Gã vì một đứa con gái
mà cổ động quần cẩu đảng phe bàng môn tả đạo trên chốn giang hồ kéo đến
ngang ngược quấy rối chùa Thiếu Lâm là nơi nguồn gốc mọi võ học trong thiên
hạ. Giả tỷ không được Tả sư huynh bày diệu kế thì ngôi cổ tự mấy ngàn năm
này đã bị đốt cháy thành bãi hoang rồi. Như vậy há chẳng phải là tên đại
nghịch dù muôn thác cũng không đủ đền tội?
Hướng Vân Thiên xen vào: -Nhạc tiên sinh nói thế là sai. Đừng nói Lệnh Hồ
công tử đến chùa Thiếu Lâm này để nghinh tiếp Nhậm cô nương, chẳng khi
nào có lòng quấy rối làm càn, mà cả đến bạn hữu giang hồ có hành động vượt
ra ngoài phép tắc cũng không càn rỡ. Đường đường phái Thiếu Lâm có đến
hàng ngàn hảo thủ chẳng lẽ không bảo vệ được chùa hay sao? Tiên sinh thử
coi lại biết bao nhiêu bạn hữu của công tử ở trong chùa Thiếu Lâm sau một
ngày một đêm mà không hủy hoại một ngọn cỏ gốc cây. Cả một hột gạo, một
ngụm nước cũng không đụng đến.
Bỗng có người lên tiếng: -Những bạn hữu có đến chùa Thiếu Lâm rồi còn để
lại nhiều vật nữa là khác.
Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói sắc bén liền biết ngay là Dư Thương Hải,
chưởng môn phái Thanh Thành thì lẩm bẩm: -Cha này cũng đến rồi.
Hướng Vấn Thiên hỏi: -Xin hỏi Dư quán chủ: trong chùa Thiếu Lâm còn để lại
những thứ gì?
Dư Thương Hải đáp: -Nào cứt trâu nào nước đái ngựa, nào vàng bạc khắp nơi.
Mọi người không nhịn được phải cười ồ.
Lệnh Hồ Xung hối hận nghĩ thầm: -Ta chỉ ước thúc anh em không nên hủy hoại
sư vật mà quên không dặn họ không được đái bậy. Những người thô tục này
trễ quần ra là làm ô uế đến đất Phật thanh tịnh.
Phương Chứng đại sư nói: -Những thuộc hạ cùng bạn hữu với Lệnh Hồ công
tử quang lâm chùa Thiếu Lâm khiến cho lão tăng suốt ngày trong lòng hồi hộp,
những lo khói lửa bốc lên gây thành thảm trạng. Nhưng các vị bằng hữu
không làm tổn hại một chút gì trong chùa. Đúng là Lệnh Hồ công tử đã vì kính
cẩn đức Bồ Tát mà cực lực ước thúc anh em nên mới được như vậy. Toàn thể
bản tự từ trên xuống dưới chẳng ai là không cảm kích. Bọn lão tăng định sau
này được gặp Lệnh Hồ công tử sẽ có lời từ tạ. Dư quán chủ nói đùa, xin
Hướng tiên sinh đừng để ý.
Hướng Vấn Thiên nói: -Đại sư quả là một vị cao tăng đắc đạo, thật có bụng dạ
khác người so với hạng ngụy quân tử, chân tiểu nhân gì đó thật khác xa nhau
một trời một vực.
Phương Chứng lại nói: -Còn một việc mà lão tăng không hiểu là tại sao hai vị
sư thái phái Hằng Sơn lại viên tịch ở trong tệ tự?
Doanh Doanh bỗng thét lên một tiếng: -Úi chao! sao? … Định Nhàn và Định
Dật … Hai vị sư thái chết rồi ư?
Phương Chứng đáp: -Đúng thế! Di thể hai vị phát hiện ở trong chùa. Theo lời
phỏng đoán thì hai vị viên tịch đúng vào lúc các vị bằng hữu giang hồ tiến vào
tệ tự. Chẳng lẽ Lệnh Hồ công tử lại chưa kịp ước thúc bọn thuộc hạ để đến nỗi
hai vị sư thái ít người không địch lại số đông rồi mất mạng ở đây? A Di Đà
Phật! A Di Đà Phật!
Doanh Doanh nghẹn ngào nói: -Vụ này … thật là kỳ! Hôm ấy tiểu nữ cùng hai
vị sư thái tương kiến ở điện sau trong quý tự, rồi được nhờ lượng từ bi của
phương trượng đại sư, ngài nói vì nể mặt hai vị sư thái nên buông tha … tiểu
nữ thoát khỏi chốn lao lung …
Lệnh Hồ Xung trong lòng vừa cảm kích vừa hối hận. Chàng nghĩ thầm trong
bụng.
-Té ra hai vị Định Nhàn và Định Dật sư thái đã năn nỉ phương trượng chùa
Thiếu Lâm và quả nhiên phương trượng đã tha Doanh Doanh ra rồi. Nhưng hai
vị lại táng mạng ở đây. Thế là hai vị vì ta cùng Doanh Doanh mà phải thác oan
… Không biết hai vị đã bị ai sát hại? … Ta nhất quyết phải báo thù cho hai vị
mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.