TIẾU NGẠO GIANG HỒ
154. Ai đáng phục? Ai không đáng phục?
Bỗng nghe Doanh Doanh nói: -Hai vị sư thái cùng tiểu nữ sắp rời khỏi núi
Thiếu Thất. Đến ngày thứ ba thì nghe nói Lệnh Hồ … Lệnh Hồ công tử công tử
dẫn các bạn hữu giang hồ đến chùa Thiếu Lâm để đón tiểu nữ. Định Nhàn sư
thái bảo: “Chúng ta phải đi suốt ngày để ngăn chặn bọn họ không thì họ làm
kinh động các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm và khiến cho chúng ta phải áy náy
vô cùng”. Một hôm bọn tiểu nữ gặp một bọn giang hồ vào buổi tối. Người đó
nói là quần hào từ bốn mặt tám phương kéo đến, họ ấn định vào ngày rằm
tháng 12 đều tụ tập ở chùa Thiếu Lâm. Hai vị sư thái cùng nhau thương nghị,
nói là các hào sĩ giang hồ như rồng rắn hỗn hợp, kẻ hay người dở không đều,
e rằng trong đám này có nhiều kẻ đồi bại đến quấy rối chùa Thiếu Lâm thì thật
là đắc tội với phương trượng đại sư. Khi đó Định Nhàn sư thái bảo tiểu nữ tìm
đến gặp chàng … gặp Lệnh Hồ công tử để bảo y lập tức giải tán quần hào. Hai
vị sư thái trở lại chùa Thiếu Lâm định góp sức với phương trượng đại sư đặng
giữ cửa Phật là nơi phúc địa thanh tĩnh cho khỏi ô uế.
Nàng nói năng uyển chuyển, thanh âm trong trẻo, lời nói trang nhã. Có điều
nàng nghĩ tới hai vị sư thái đã bị uổng mạng thì thanh âm hòa lẫn nỗi bi
thương. Lúc nàng nói đến Lệnh Hồ công tử lại ra chiều bẽn lẽn, ngập ngừng.
Lệnh Hồ Xung ẩn sau tấm biển gỗ nghe thấy không khỏi khích động tâm tính.
Phương Chứng nói: -A Di Đà Phật! Hảo ý của hai vị sư thái khiến cho lão tăng
cảm kích muôn vàn. Chùa Thiếu Lâm một khi có tai nạn, tin tức đồn đại ra
ngoài là các môn chính giáo bất luận đã từng quen biết hay không đều đến
viện trợ. Tệ phái không biết lấy chi báo đáp mối thịnh tình của các môn phái.
May nhờ ở đức Bồ Tát bảo hộ, hai bên chưa động can qua, tránh được một
trường kiếp nạn đổ máu. Chỉ hai vị sư thái gặp phải độc thủ khiến mọi người
chấn động tâm thần.
Nhà sư buông tiếng thở dài nói tiếp: -Hỡi ôi! Hai vị sư thái đã được chân
truyền của phái Hằng Sơn. Trong võ lâm thiệt mất hai vị võ công tinh thâm,
đạo đức cao siêu thật là đáng than và đáng tiếc!
Doanh Doanh lại nói: -Sau khi tiểu nữ cùng hai vị sư thái chia tay rồi ngay đêm
hôm ấy lại bị đại địch bắt giữ vì mình ít người không địch lại số đông. Tiểu nữ
lại bị cầm tù mấy ngày. Khi gia gia cùng Hướng thúc thúc đến cứu tiểu nữ ra
thì các bạn hữu giang hồ đã tiến vào chùa Thiếu Lâm rồi.
Nàng đưa mắt nhìn Hướng Vân Thiên nói tiếp: -Hướng thúc thúc cùng tiểu nữ
vào chùa Thiếu Lâm chừng nửa giờ thì không biết bọn quần hào đã kéo đi đâu
hết mà cũng không hay tin là hai vị sư thái đã viên tịch.
Phương Chứng nói: -Theo lời nữ thí chủ thì hai vị sư thái không phải là do
Nhậm tiên sinh và Hướng tả sứ đã ra tay hạ sát.
Doanh Doanh nói: -Hai vị sư thái đã có đức lớn đến cứu tiểu nữ. Tiểu nữ dù có
tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp trong muôn một. Vậy gia gia và
Hướng thúc thúc của tiểu nữ có gặp hai vị sư thái và hai bên xảy chuyện bất
hòa thì dĩ nhiên tiểu nữ phải đứng ra điều giải, chẳng khi nào để xảy ra chuyện
đau đớn này.
Phương Chứng nói: -Nữ thí chủ nói thế là phải.
Dư Thương Hải bỗng xen vào: -Hành động của người Ma giáo tương phản với
người thường. Người thường lấy ân trả oán còn bọn gian tà thì lại lấy thù trả
ơn.
Hướng Vân Thiên la lên: -Lạ thiệt! Lạ thiệt Dư quán chủ gia nhập Triều Dương
thần giáo từ hồi nào?
Dư Thương Hải tức giận hỏi lại: -Sao? Ai bảo ta đã gia nhập Ma giáo?
Hướng Vấn Thiên đáp: -Quán chủ vừa bảo thần giáo ta lấy thù trả ơn mà tiếng
Dư Thương Hải lấy thù trả ơn đã đồn khắp thiên hạ chẳng ai không biết. Như
vậy Dư quán chủ là một giáo hữu của thần giáo ta rồi còn gì? Hay lắm hay
lắm! Tại hạ rất hoan nghênh!
Dư Thương Hải cáu quá văng tục: -Ngươi nói gì thúi thế?
Hướng Vấn Thiên tức giận nói: -Ta bảo hoan nghênh quán chủ tức là có lòng
tốt. Vậy mà quán chủ lại mắng ta là ăn nói thúi. Thế có phải là lấy thù trả ân
không? Hỡi ơi! Giang sơn có ngày biến cải, bản tính con người suốt đời không
thay đổi. Con người lấy thù trả ơn thì một câu nói, một hành động cũng đủ lộ
ra ngoài.
Phương Chứng sợ hai người đi đến cuộc tranh chấp vô vị liền hỏi: -Hai vị sư
thái bị ai sát hại, chúng ta cứ hỏi Lệnh Hồ công tử sẽ rõ đầu đuôi. Nhưng ba vị
vừa đến cửa chùa Thiếu Lâm đã ra tay sát hại tám tên đệ tử phe chính giáo là
vì lẽ gì?
Nhậm Ngã Hành đáp: -Lão phu một mình qua lại giang hồ, trước nay chưa một
ai dám vô lễ. Thế mà tám tên này dám quát tháo lão phu, kêu lão phu phải từ
trong chỗ ẩn phải chường mặt ra. Vậy tội chúng chết là đáng kiếp.
Phương Chứng nói: -A Di Đà Phật! Té ra chỉ vì bọn chúng gầm thét quát tháo
mấy tiếng mà tiên sinh đã hạ độc thủ, như vậy chẳng quá lắm ư?
Nhậm Ngã Hành cười ha hả đáp: -Phương trượng đại sư nói là quá lắm thì nên
nói lại là quá tốt mới đúng. Đại sư đối với tiểu nữ thì không làm chuyện khó dễ
gì. Vậy lão phu đã lãnh mối ân tình. Lần này không tiện tranh biện nhiều với
đại sư. Và hai bên hòa cả, không còn khiếm khuyết gì nhau nữa.
Dư Thương Hải bỗng xen vào: -Lão … lão …
Hắn muốn nói: “Lão đừng tranh biện với Phương Chứng đại sư để cãi xóa.
Trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như thế được?” Nhưng hắn thấy
Nhậm Ngã Hành mục quang như điện liền nhớ tới oai danh ngày trước của lão
đâm ra khiếp sợ, miệng lắp bắp hai tiếng: “Lão … lão” rồi im bặt không dám nói
nữa.
Phương Chứng hỏi: -Nhậm tiên sinh đã bảo hòa cả làng thì hòa cũng được.
Nhưng ba vị đến tệ tự đã hạ sát tám người, vụ đó giải quyết thế nào?
Nhậm Ngã Hành hỏi lại: -Cái đó có chi là khó giải quyết? Triêu Dương thần giáo
của lão phu rất nhiều giáo đồ. Bên quý vị nếu có bản lãnh thì cứ việc đi kiếm
giết đủ tám người để trả nợ là xong.
Phương Chứng nói: -A Di Đà Phật! Giết người bừa bãi càng tăng thêm tội
nghiệt. Tả thí chủ! trong tám người bị sát hạ có hai người là môn hạ bên quý
phái. Vậy thí chủ tính sao?
Tả Lãnh Thiền chưa kịp đáp thì Nhậm Ngã Hành đã cướp lời: -Người chết đã bị
chết rồi. Tại sao đại hòa thượng lại đi hỏi người ngoài nên làm thế nào, mà
không hỏi lão phu? Nghe giọng lưỡi đại hòa thượng thì dường như các vị muốn
ỷ thế đông người đem bọn lão phu ba người giết hết để thường mạng có đúng
thế không?
Phương Chứng đáp: -Lăo tăng đâu dám thế? Có điều Nhậm tiên sinh lại xuất
thế trên chốn giang hồ còn lắm chuyện, e rằng sẽ có bao nhiêu người phải
mất mạng về tay Nhậm thí chủ. Lão tăng có ý khuất giá lưu ba vị lại tệ tự để
tụng kinh lễ Phật cầu cho võ lâm được thái bình. Không hiểu ý ba vị thế nào?
Nhậm Ngã Hành ngửa mặt lên trời cả cười đáp: -Tuyệt diệu! Thật là tuyệt
diệu! ý kiến đó cao minh vô cùng.
Phương Chứng nói tiếp: -Lệnh ái trú chân ở động sau chùa, bản tự từ trên
xuống dưới đối với y một niềm kính nể, cung phụng đầy đủ không thiếu thốn
một thứ gì, lão tăng mà khuất giá lưu lệnh ái lại đây không phải để trả thù cho
những đệ tử bản phái bị giết. Hỡi ơi! Oan oan tương báo giây dưa biết bao giờ
mới xong? Đó không phải là một điều mà đệ tử nhà Phật nên làm. Bản tự có
mấy tên đệ tử bị chết về tay lệnh ái thì đó chẳng qua là duyên nghiệp kiếp
trước. Nhưng … nhưng nữ thí chủ sát nghiệp quá nặng nề, động cất tay là hại
người, nếu ở lại tự tu tâm dưỡng tính là cái hay cho mọi người.
Nhậm Ngã Hành nói: -Theo lời phương trượng đại sư thì đó cũng là vì lòng tốt
hay sao?
Phương Chứng đáp: -Đúng thế! có điều vụ này đưa đến một cuộc phong ba
trên chốn giang hồ là một chuyện mà lão tăng không nghĩ tới. Hơn nữa ngày
ấy lệnh ái cõng Lệnh Hồ công tử đến tệ tự cầu cứu, y đã nói rõ chỉ cầu sao
cứu mạng được cho Lệnh Hồ công tử, thì dù y có bị hạ sát để đền mạng cho
những đệ tử bản phái cũng cam lòng. Lão phu có bảo với nữ thí chủ là việc
đền mạng không cần, nhưng nên ở lại hãm mình trên núi Thiếu Thất, nếu
không được lão tăng bằng lòng thì không thể tự tiện xuống núi và nữ thí chủ
đã nhận lời. Nhậm tiểu thư! Lão tăng nói vậy có đúng không?
Doanh Doanh sắc mặt đang lợt lạt bỗng ửng hồng, nàng khẽ đáp: -Đúng thế!
Dư Thương Hải cười lạt nói: -Cô này cũng tình nghĩa gớm! Có điều đáng tiếc là
hành động của Lệnh Hồ Xung không được đoan chính. Ngày trước gã lần mò
vào kỹ viện trong thành Hành Dương, chính mắt bần đạo trông thấy. Gã đã cố
phụ một phen ân tình của Nhậm đại tiểu thư.
Hướng Vân Thiên cười nói: -Ngày ở kỹ viện, Dư quán chủ không trông lầm
chứ?
Dư Thương Hải đáp: -Dĩ nhiên là đúng, khi nào còn lầm được?
Hướng Vân Thiên hạ thấp giọng xuống hỏi: -Dư quán chủ! té ra quán chủ
cũng hay chơi món đó. Vậy là cùng đường lối với tại hạ. ở kỹ viện, quán chủ
thích ả nào nhất? Chắc là đẹp lắm!
Dư Thương Hải tức giận vô cùng thét lớn: -Thúi lắm! Thúi lắm!
Hướng Vân Thiên nói: -Thơm lắm! Thơm lắm!
Dư Thương Hải vốn là người tồi bại. Những người chính giáo thấy hắn bị
Hướng Vân Thiên xói móc không khỏi cười thầm. Ai cũng lấy làm đắc ý nghĩ
bụng: -Đi đấu khẩu với bọn Ma giáo chẳng từ việc gì không làm, chẳng kiêng
câu gì không nói, thì chỉ tự rước lấy cái nhục.
Lệnh Hồ Xung ngồi sau tấm biển gỗ nghe Phương Chứng đại sư nói về tình
trạng Doanh Doanh cõng mình lên chùa Thiếu Lâm cầu cứu thì trong lòng cảm
kích vô cùng. Vụ này tuy chàng đã được nghe người nói từ trước rồi, nhưng
bây giờ từ miệng Phương Chứng đại sư nói ra mà lại có cả Doanh Doanh ở tại
đây thì so với việc nghe người ngoài kể lại, lần này còn cảm động hơn nhiều.
Bất giác mắt chàng rướm lệ.
Phương Chứng lại nói: -Nhậm tiên sinh! Các vị ẩn cư lại trên chùa Thiếu Lâm,
từ nay chúng ta đổi thù ra bạn. Lão tăng mong rằng ba vị đừng rời khỏi núi
Thiếu Thất một bước, lão tăng sẽ đảm bảo không ai dám đến gây chuyện thị
phi với ba vị cả. Từ đây thiên hạ hưởng phúc thanh bình, há chẳng là một việc
đáng mừng ru?
Bọn Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần nghe Phương Chứng đại sư nói bằng một
giọng rất thành khẩn thì nghĩ bụng: -Vị cao tăng cửa phật này không thông
hiểu việc đời, nói toàn điều vu khoát. Ba nhân vật này là những tên đại ma đầu
giết người không gớm tay mà muốn cho họ cấm mình trên núi Thiếu Thất há
chẳng là một chuyện mơ tưởng hão huyền ư?
Nhậm Ngã Hành mỉm cười nói: -Mỹ ý của phương trượng làm cho mọi bề châu
đáo. Đáng lý tại hạ phải tuân mệnh.
Phương Chứng vui mừng nói: -Thế là thí chủ muốn lưu lại núi Thiếu Thất rồi
chứ?
Nhậm Ngã Hành nói: -Đúng thế! Có điều bọn tại hạ nhiều lắm là ở lại trong ba
giờ, còn hơn nữa thì không thể được.
Phương Chứng lại thất vọng hỏi: -Ba giờ thôi ư? Thời gian ngắn ngủi như vậy
thì làm gì được?
Nhậm Ngã Hành cười nói: -Kể ra tại hạ cũng muốn ở lại mấy ngày cùng các vị
bạn hữu trò chuyện nhưng cái tên của tại hạ đã không tốt rồi thì biết làm sao?
Phương Chứng ngơ ngác hỏi: -Nhậm thí chủ nói vậy, lão tăng thật không sao
hiểu được. Vụ này có dính dáng gì đến tên hiệu của giáo chủ đâu?
Nhậm Ngã Hành đáp: -Cái họ của tại hạ đã chẳng ra gì, cái tên lại không hay
ho nốt. Họ là Nhậm tên lại là Ngã Hành. Nếu biết sớm chỗ này thì ngày trước
kêu bằng Nhĩ Hành thật hay hơn nhiều. Hiện giờ đã kêu bằng Ngã Hành tức là
làm gì cũng tùy theo ý mình, thích đi đâu là đi ngay tới đó.
Phương Chứng tỏ vẻ không bằng lòng nói: -Té ra Nhậm tiên sinh muốn đùa
cợt lão tăng chăng?
Nhậm Ngã Hành vội nói: -Không dám! Không dám! Trong những cao nhân hiện
thời tại hạ khâm phục tính ra không có mấy, đếm đi đếm lại chỉ được ba người
rưỡi. Trong đó có một vị đại hòa thượng. Mặt khác lão phu không phục cũng
chỉ có ba người rưỡi.
Hắn nói bằng một giọng rất thành khẩn, tuyệt không có ý mỉa mai trào phúng.
Phương Chứng chắp tay nói: -A Di Đà Phật! Lão tăng không dám!
Mọi người nghe Nhậm Ngã Hành nói trong các bậc cao nhân hiện thời hắn chỉ
khâm phục có ba người rưỡi và không phục cũng ba người rưỡi mọi người
động tính hiếu kỳ, cả Lệnh Hồ Xung cũng vậy. Họ tự hỏi: -Những người mà
hắn khâm phục, ngoài Phương Chứng ra còn những ai?
Bỗng nghe có thanh âm oang oang cất tiếng lên hỏi: -Nhậm tiên sinh còn
khâm phục những người nào?
Nhậm Ngã Hành cười đáp: -Xin lỗi các hạ. Các hạ không có ở trong đó.
Người kia hỏi: -Tại hạ khi nào dám so bì với Phương Chứng đại sư? Dĩ nhiên
Nhậm tiên sinh không khâm phục rồi.
Nhậm Ngã Hành nói: -Cả những người tại hạ không khâm phục cũng không có
các hạ. Các hạ có rèn luyện thêm ba mươi năm nữa thì may ra mới được liệt
vào hạng người mà Nhậm mỗ khâm phục.
Người kia cười khành khạch nhưng không nói gì nữa.
Mọi người lại nghĩ bụng: -Té ra được hắn không phục cũng chẳng phải chuyện
dễ dàng.
Phương Chứng nói: -Câu chuyện của Nhậm tiên sinh thật mới mẻ!
Nhậm Ngã Hành hỏi: -Đại hòa thượng có muốn biết lão phu khâm phục những
ai và không khâm phục những người nào không?
Phương Chứng đáp: -Lão phu đang thành khẩn muốn nghe lời cao luận của
Nhậm thí chủ.
Nhậm Ngã Hành nói: -Đại hòa thượng! Đại hòa thượng đã nghiên cứu tinh
thâm Dịch cân kinh, nội công đến trình độ xuất thần nhập hóa mà lòng vẫn từ
hòa không như lão phu hay khoe khoang làm phách, vì thế mà lão phu rất
khâm phục.
Phương Chứng xua tay nói: -Lão tăng không dám đâu.
Nhậm Ngã Hành nói: -Người thứ hai mà lão khâm phục là kẻ đã cướp ngôi giáo
chủ Triều Dương thần giáo của lão phu tên gọi Đông Phương Bất Bại.
Mọi người đều ủa lên một tiếng ra chiều kinh ngạc, vì ai nấy đều biết rằng
Nhậm Ngã Hành bị Đông Phương Bất Bại ám toán thì dĩ nhiên trong lòng căm
hận kẻ địch thấu xương, ngờ đâu hắn lại khâm phục.
Nhậm Ngã Hành nói tiếp: -Lão phu võ công đã cao thâm, cơ trí cũng hơn
người, vẫn cho là trong thiên hạ không còn ai là địch thủ. Chẳng ngờ lại bị
Đông Phương Bất Bại chơi một vố cay, suýt nữa mất mạng dưới đáy Tây Hồ,
vĩnh viễn không thoát ra được. Đông Phương Bất Bại đã là một nhân vật lợi hại
đến thế thì lão phu không khâm phục hắn sao được?
Phương Chứng gật đầu nói: -Nhậm tiên sinh nói có lý.
Nhậm Ngã Hành lại nói: -Vị thứ ba mà lão phu khâm phục là tay cao thủ tuyệt
đỉnh phái Hoa Sơn hiện nay.
Mọi người lại một phen ngạc nhiên. Vừa rồi hắn đã nói Nhạc Bất Quần mất
mặn mất nhạt không nể mặt chút nào, ngờ đâu trong lòng hắn lại khâm phục
đối phương.
Nhạc phu nhân bỗng xen vào: -Các hạ bất tất phải đưa ra phản thuyết này để
châm chọc người?
Nhậm Ngã Hành cười nói: -Ha ha! Nhạc phu nhân! Phu nhân tưởng tại hạ nói
tôn phu chăng? Y … Y hãy còn cách xa lắm. Người mà tại hạ khâm phục vì
kiếm thuật thông thần là Phong Thanh Dương lão tiên sinh. Kiếm thuật của
Phong lão tiên sinh cao thâm hơn lão phu nhiều nên lão phu khâm phục.
Phương Chứng hỏi: -Chẳng lẽ Phong lão tiên sinh còn sống ở thế gian ư?
Lúc nhà sư hỏi câu này thì Nhậm Ngã Hành hết ngó Nhạc Bất Quần lại ngó
Nhạc phu nhân.
Nhạc Bất Quần nói: -Phong sư thúc đã mấy năm quy ẩn không có tin tức gì
cho bản môn cả. Nếu lão nhân gia còn sống thì thật là đại hạnh cho bản môn.
Nhậm Ngã Hành cười lạt nói: -Phong lão tiên sinh ở phe Kiếm tông, còn Nhạc
tiên sinh về phe Khí tông. Hai phe Kiếm, Khí thế chẳng đội trời chung. Lão
nhân gia mà còn sống ở trên thế gian đâu có phải là cái may cho tiên sinh?
Nhạc Bất Quần bị Nhậm Ngã Hành nói mấy câu trúng tâm sự nét mặt tiên sinh
lúc đỏ hồng, lúc xanh lợt, trong lòng xao xuyến nghĩ thầm: -Tên ma đầu này
tuy là người tàn ác, giàu lòng tự phụ nhưng hắn không nói dối bao giờ. Chẳng
lẽ Phong Thanh Dương còn sống ở thế gian thật ư?
Tiên sinh là người dầy công tu dưỡng, mừng giận không lộ nét mặt, song vụ
này có liên quan mật thiết rất lớn đến bản môn, nên tiên sinh không giấu nổi
nỗi băn khoăn trong dạ.
Nhậm Ngã Hành cười nói: -Tiên sinh cứ an lòng. Phong lão tiên sinh là một tay
cao nhân ngoài đời, chẳng lẽ tiên sinh còn sợ Phong lão tiên sinh trở lại tranh
đoạt chức chưởng môn phái Hoa Sơn nữa hay sao?
Nhạc Bất Quần nghiêm nét mặt đáp: -Tại hạ tài đức kém cỏi, nếu được Phong
sư thúc tổ vẽ mày vẽ mặt cho há chẳng là việc đáng mừng ghê gớm ư? Nhậm
tiên sinh! Tiên sinh có thể trỏ đường cho tại hạ đến bái kiến Phong thái sư
thúc tổ chăng? Được như vậy thì toàn thể phái Hoa Sơn đều cảm kích ơn đức
lớn lao của tiên sinh.
Nhậm Ngã Hành lắc đầu đáp: -Điều thứ nhất là Nhậm mỗ không biết Phong
lão tiên sinh hiện thời ở đâu. Điều thứ hai dù Nhậm mỗ có biết cũng không nói
cho tiên sinh hay vì lẽ đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đối phó với kẻ
chân tiểu nhân là một chuyện dễ, nhưng đối phó với người ngụy quân tử thật
khiến cho người ta phải điên đầu.
Nhạc Bất Quần lẳng lặng không nói gì nữa. Tiên sinh là người quân tử phong
nhã, chẳng chịu cùng ai tranh hơi từng phân từng tấc.
Nhậm Ngã Hành quay nhìn Xung Hư đạo trưởng, chưởng môn phái Võ Đương
nói: -Người thứ tư mà lão phu khâm phục tức là lão mũi trâu đó. Thái cực kiếm
của lão đạo ở phái Võ Đương có nhiều chỗ độc đáo. Thế là lão đạo giữ lòng
trong sạch, tự ái, không đi can thiệp vào những chuyện vu vơ trên chốn giang
hồ, có điều lão đạo không biết giáo huấn đồ đệ để cho phái Võ Đương nẩy nở
những nhân tài hào kiệt, vậy khi lão mũi trâu cưỡi hạt về phía trời Tây thì e
rằng môn Thái cực kiếm đến thất truyền mất, hơn nữa Thái cực kiếm của lão
đạo tuy cao thâm, nhưng chưa chắc đã thắng nổi lão phu. Vì thế mà lão phu
chỉ phục có một nửa và tính là nửa người. Lão phu chỉ nói khâm phục có ba
người rưỡi là vì lẽ đó.
Xung Hư đạo nhân cười lạt đáp: -Đã được Nhậm tiên sinh khâm phục dù là
một nửa thì bần đạo cũng lấy làm hãnh diện lắm rồi! Vậy bần đạo xin tạ ơn.
Nhậm Ngã Hành nói: -Lão đạo bất tất phải khách sáo.
Nhậm Ngã Hành quay sang bảo Tả Lãnh Thiền: -Tả đại chưởng môn! Đại
chưởng môn đừng cười ruồi nữa. Lão phu biết các hạ trong lòng bực tức lắm.
Đại chưởng môn tuy không được xếp vào hạng những người mà lão phu khâm
phục, nhưng trong số ba người rưỡi mà lão phu không phục, các hạ được
đứng đầu.
Tả Lãnh Thiền cười đáp: -Như vậy tại hạ cũng lấy làm vinh hạnh lắm rồi!
Nhậm Ngã Hành nói: -Võ công các hạ cao thâm mà mưu kế cũng thâm trầm
rất hợp ý lão phu. Các hạ muốn gồm thâu Ngũ nhạc kiếm phái để chia ba chân
vạc với phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương thì chí khí khá lớn đó. Nhưng các hạ
chỉ ném đá dấu tay, sắp đặt ngụy kế mà không đường hoàng ra mặt thì không
phải đường lối của anh hùng hào kiệt. Thật khiến cho người ta không kính
phục.
Tả Lãnh Thiền cười nói: -Tại hạ cũng có ba người rưỡi vào hạng cao nhân mà
mình khâm phục thì các hạ mới được nửa người.
Nhậm Ngã Hành nói: -Nhai lại cái của người ta còn mình không có sáng kiến
gì. Đó lại là một điều khiến cho lão phu không phục.
Tả Lãnh Thiền cười nói: -Có phải các hạ nhặt nhạnh những câu chuyện vớ vẩn
để kéo dài thời gian đặng chờ cứu binh không?
Nhậm Ngã Hành cười lạt hỏi lại: -Các hạ nói vậy có phải ỷ vào số đông để thủ
thắng, định vây đánh bọn lão phu chỉ có ba người thôi không?
Tả Lãnh Thiền đáp: -Các hạ đến chùa Thiếu Lâm giết hại người lương thiện.
Bữa nay các hạ tưởng tháo lui được an toàn thì ra chỉ bọn tại hạ không vào
đấu. Các hạ muốn nói bọn tại hạ ỷ vào số đông để thủ thắng cũng được hay
không theo quy củ võ lâm cũng được. Các hạ đã sát hại bọn đệ tử của phái
Tung Sơn khinh mạn Tả Lãnh Thiền này thì bữa nay Tả mỗ muốn lãnh giáo
mấy cao chiêu của các hạ.
Nhậm Ngã Hành quay sang hỏi Phương Chứng: -Phương trượng đại sư! Đây là
chùa Thiếu Lâm hay là hạ viện của phái Tung Sơn.
Phương Chứng đáp: -Nhậm thí chủ đã biết rõ sao còn phải hỏi? Dĩ nhiên đây là
chùa Thiếu Lâm.
Nhậm Ngã Hành nói: -Thế thì công việc ở đây do phương trượng chùa Thiếu
Lâm làm hay do chưởng môn phái Tung Sơn làm chủ?
Phương Chứng đáp: -Tuy lão tăng làm chủ nhưng các vị bằng hữu bất luận là
ai có cao kiến gì, lão tăng cũng nghe hết.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói: -Phải rồi! Quả là một cao kiến. Khi biết rõ một
mình địch không nổi thì dùng đến phương pháp quần cẩu loạn đả. Họ Tả kia!
bữa nay ngươi mà ngăn cản được Nhậm Ngã Hành thì Nhậm mỗ sẽ vung đao
tự vẫn trước mặt ngươi, chứ không để ngươi phải động thủ nữa.
Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói: -Chúng ta hiện đây có mười người thì chẳng
ngăn cản được lão nhưng muốn giết con gái lão thật chẳng khó khăn gì.
Phương Chứng nói: -A Di Đà Phật! Giết người thì không được đâu.
Lệnh Hồ Xung trống ngực đánh thình thình. Chàng biết lời Tả Lãnh Thiền là
đúng sự thực. Phía dưới chín người đều là chưởng môn một phái, dĩ nhiên là
những tay cao thủ tuyệt đỉnh. Nhậm Ngã Hành bản lãnh có cao thâm bất quá
cũng chỉ giữ cho mình lão được an toàn để rút lui, Hướng Vấn Thiên chưa
chắc đã thoát hiểm. Còn Doanh Doanh thì không hy vọng gì khỏi chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.