TIẾU NGẠO GIANG HỒ

159. Biến diễn kinh hồn trên đất tuyết



Lệnh Hồ Xung hồi ở Cô Sơn mai trang đã thấy Nhậm Ngã Hành lấy ra mấy viên
“Tam thi não thần đan” đưa cho bọn trưởng lão Bảo Đại Sở, Tần Bang Vĩ …
Bọn này vừa trông thấy não thần đan liền hoảng vía.
Khi ấy Bảo Đại Sở nói: -Sau khi uống não thần đan của giáo chủ là phải tận
trung, vĩnh viễn theo lời giáo chủ sai khiến, nếu không thì con thi trùng dấu ở
trong viên thuốc hoạt động trở lại, chui vào trong óc người mà cắn não tủy
đau đớn không biết đâu mà nói. Con người đâm ra rồ dại, hành động điên đảo,
ghê gớm hơn cả chó điên.
Sau chàng lại cùng Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên ngồi uống rượu,
Hướng Vấn Thiên lại nhắc tới cái ghê gớm của “Tam thi não thần đan” là trong
thuốc có thi trùng, nhưng uống vào rồi lúc bình thường vẫn chẳng thấy chi
khác lạ. Mỗi năm cứ đến ngày tết đoan ngọ vào khoảng giữa trưa mà không
uống dược vật khác của giáo chủ ban cho để kiềm chế thi trùng thì nó thoát
vòng kiềm tỏa xuyên vào óc người. Từ đó con người hành động như yêu ma
quỷ quái không thể lấy lẽ thường mà suy lường được. Con người đã mất hết lý
tính thì cắn xé cả cha, mẹ, vợ, con ra mà ăn thịt. Độc vật hiện thời không còn
thứ nào tệ hại hơn món đó.
Vì thế mà hôm đó Hoàng Chung Công chẳng thà tự sát chứ không chịu uống
thi não thần đan thì đủ biết dược lực của nó bá đạo tuyệt luân.
Quần hào sở dĩ cảm kích Doanh Doanh là vì nàng đã giúp cho mọi người thoát
khỏi tai nạn này.
Doanh Doanh lại nói: -Mấy ngàn hào khách đến chùa Thiếu Lâm dĩ nhiên
không phải toàn là những người đã đến cầu tiểu muội xin thuốc giải cho.
Nhưng chỉ một vị bang chúa đã chịu ơn của tiểu muội thì bao nhiêu thuộc hạ
trong bang đó dĩ nhiên đều chịu ơn của tiểu muội. Hơn nữa, bọn họ đến núi
Thiếu Thất chưa hẳn đã vì tiểu muội, đến quá nửa là nghe lời hiệu triệu của
Lệnh Hồ “đại hiệp”, họ chẳng thể không tới được.
Nàng nói tới đây liền toét miệng ra mà cười.
Lệnh Hồ Xung than rằng: -Doanh muội chả học được cái gì hay ở nơi tiểu
huynh hết mà về bản lãnh mồm trơn như mỡ thì lại học được mấy phần.
Doanh Doanh bật lên tiếng cười khúc khích.
Nàng ở trong Triều Dương thần giáo được mọi người coi như một vị công chúa,
chẳng một ai dám trái ý chút nào. Nàng càng lớn tuổi càng oai vệ, muốn sao
được vậy. Trước nay không ai dám nói giỡn với nàng một câu. Bây giờ Lệnh Hồ
Xung đùa cợt nàng như vậy thì thật là một sự khoái lạc bình sinh chưa thấy
bao giờ.
Sau một lúc Doanh Doanh mỉm cười nói: -Lệnh Hồ đại ca thống lĩnh mọi người
đến chùa Thiếu Lâm để đón tiếp tiểu muội, dĩ nhiên tiểu muội hoan hỉ vô cùng.
Những người đó lại lắm miệng. Họ đều nói sau lưng là tiểu muội … đối với
Xung ca hết ý hết tình. Còn Xung ca là một phong lưu lãng tử, đi tới đâu là
vương tình duyên tới đó nên chẳng để tiểu muội vào lòng.
Nàng nói tới đây thanh âm dần dần nhỏ lại.
Rồi nàng buồn rầu nói tiếp: -Xung ca đã làm náo động một phen như vừa qua
cũng đủ nâng cao thể diện cho tiểu muội. Vậy thì tiểu muội … có chết đi nữa
cũng không uổng được cái hư danh.
Lệnh Hồ Xung nói: -Doanh muội cõng tiểu huynh đến chùa Thiếu Lâm để cầu
chữa thuốc khi đó tiểu huynh chết giấc không biết gì. Sau lại bị giam vào địa
ngục dưới đáy tây hồ. Ngày thoát khỏi chốn lao lung mới biết rõ đầu đuôi liền
đến tiếp đón Doanh muội thì lại làm liên lụy cho Doanh muội phải chịu bao
nhiêu nỗi đau khổ.
Doanh Doanh nói: -Tiểu muội bị giữ ở hậu động sau chùa Thiếu Lâm chẳng lấy
chi làm đau khổ. Một mình tiểu muội ở trong một gian thạch thất. Cứ mười
ngày thì lại có một nhà sư già đem củi đuốc cùng gạo nước đến cho. Ngoài ra
không thấy một người nào khác. Mãi sau hai vị sư thái Định Nhàn, Định Dật
đến chùa Thiếu Lâm, tiểu muội được bái kiến phương trượng mới biết rằng
Xung ca chưa học được Dịch Cân Kinh gì hết mà cũng không được trị bệnh.
Tiểu muội mới phát giác là mình mắc lừa thì tức giận vô cùng liền thóa mạ lão
sư già kia. Định Nhàn sư thái khuyên tiểu muội không nên nóng nẩy. Sư thái
còn báo Xung ca vẫn bình yên không sao cả. Người lại nói Xung ca đã cứu hai
vị sư thái nên hai vị đến chùa Thiếu Lâm năn nỉ với phương trượng đại sư.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Có phải Doanh muội nghe Định Nhàn sư thái nói vậy mới
không thóa mạ nhà sư già nữa?
Doanh Doanh đáp: -Phương trượng chùa Thiếu Lâm nghe tiểu muội thóa mạ
chỉ mỉm cười chứ không nổi nóng. Lão nói: “Nữ thí chủ! Bữa trước lão tăng đã
mời Lệnh Hồ thiếu hiệp vào làm môn hạ phái Thiếu Lâm và làm đệ tử của lão
tăng thì lão tăng mới có thể đem nội công về Dịch Cân Kinh truyền thụ cho
được, đặng mà khu trục những luồng chân khí người khác ở trong nội thể ra
ngoài, nhưng y kiên quyết không chịu, nên lão tăng chẳng có cách nào miễn
cưỡng y được. Hơn nữa ngày nữ thí chủ cõng y lên núi, y chỉ còn thoi thóp
thở. Đến lúc ý xuống núi tuy chưa khỏi nội thương, nhưng đã đi lại được như
thường. Tóm lại dù sao chùa Thiếu Lâm cũng có chút công nhỏ với y”.
Doanh Doanh ngừng một chút rồi nói tiếp: -Tiểu muội thấy lời nhà sư cũng có
lý, liền hỏi: “Thế thì đại sư lưu tiểu nữ ở trên núi làm chi?” Người xuất gia
không bao giờ nói dối. Vậy vụ này có phải là đã lừa gạt rồi không?”
Lệnh Hồ Xung xen vào: -Phải rồi! Bọn họ không nên lừa dối Doanh muội mới
phải!
Doanh Doanh nói: -Vị lão hòa thượng này lại nói một phen đạo lý. Lão bảo lưu
tiểu muội ở lại núi Thiếu Thất vì mục đích dùng Phật pháp để tiêu hóa luồng
hơn nóng nẩy gì đó. Thật là lời nói vu vơ chẳng có căn cứ chi hết.
Lệnh Hồ Xung nói: -Đúng thế! Doanh muội có luồng khí nóng nẩy gì đâu?
Doanh Doanh cười nói: -Xung ca đừng nói để chiều lòng tiểu muội nữa. Tiểu
muội quả có luồng khí nóng nẩy thật, chẳng những có mà lại nhiều nữa là
khác. Nhưng Xung ca cứ yên tâm. Tiểu muội không nổi nóng với Xung ca đâu.
Lệnh Hồ Xung nói: -Doanh muội đối với tiểu huynh một cách đặc biệt như vậy
tiểu huynh cảm tạ vô cùng.
Doanh Doanh lại nói: -Khi đó tiểu muội bảo nhà Đại sư nhiều tuổi thế còn lừa
dối con nít mà không sợ xấu ư? Lão hòa thượng liền cười đáp: “Ngày đó nữ thí
chủ tự nguyện đến chùa Thiếu Lâm hy sinh tính mạng để cứu sống Lệnh Hồ
thiếu hiệp, nay nể mặt hai vị sư thái, lão tăng để tiểu thí chủ tự do xuống núi.
Thế rồi tiểu muội theo hai vị sư thái phái Hằng Sơn đi xuống. Tiểu muội lại gặp
một người tên gọi Vạn lý độc hành Điền Bá Quang gì đó ở chân núi. Y nói là
Xung ca đã thống lãnh mấy ngàn người lên chùa Thiếu Lâm để đón tiếp tiểu
muội. Hai vị sư thái liền nói: “Chùa Thiếu Lâm có nạn bọn bần ni chẳng thể tự
thủ bàng quang nhất là quần hào lại do Lệnh Hồ đại hiệp thống lãnh”. Tiểu
muội xuống núi rồi, hai vị sư thái lại lên núi định nói rõ sự tình cho hai bên
đừng động thủ nữa. Không ngờ hai vị sư thái lòng dạ từ bi, võ công cao cường
lại chết ở trong chùa Thiếu Lâm.
Nàng nói tới đây buông tiếng thở dài sườn sượt.
Lệnh Hồ Xung cũng thở dài nói: -Không biết kẻ nào đã hạ độc thủ? Hai vị sư
thái không có vết thương nào trong người, và đã bị mất mạng trong trường
hợp nào cũng không ai biết nữa.
Doanh Doanh nói: -Có thương tích chứ, sao lại bảo là không? Tiểu muội cùng
gia gia và Hướng thúc thúc ở trong chùa đã trông thấy thi thể của hai vị sư
thái. Tiểu muội liền cởi áo hai vị ra xem xét thì thấy ở trước ngực hai vị đều có
một lỗ kim châm mầu đỏ lớn bằng hạt gạo. Thế là hai vị đã bị độc châm đả
thương mà chết.
Lệnh Hồ Xung “ồ” một tiếng rồi nhẩy lên hỏi: -Độc châm ư? Trong phái Thiếu
Lâm có ai dùng độc châm đâu?
Doanh Doanh lắc đầu đáp: -Gia gia cùng Hướng thúc thúc kiến văn quảng bác
là thế mà cũng không hiểu. Gia gia có nói: “Mũi châm này không phải độc
châm mà là một thứ binh khí đâm vào chỗ yếu hại nên phải chết người”. Mũi
châm đâm vào trước ngực Định Nhàn sư thái hơi trệch đi một chút.
Lệnh Hồ Xung nói: -Phải rồi! Lúc tiểu huynh đến chỗ Định Nhàn sư thái thì
người chưa tắt hơi. Mũi châm hãy còn đâm vào trước ngực. Đó không phải là
cuộc ám toán mà là đã thật sự giao phong. Kẻ giết hai vị sư thái nhất định là
một tay cao thủ võ công tuyệt đỉnh.
Doanh Doanh nói: -Gia gia tiểu muội cũng bảo vậy. Đã có manh mối này thì
việc tìm ra hung thủ cũng không khó lắm.
Lệnh Hồ Xung đưa tay ra vỗ mạnh vào vách động lớn tiếng nói: -Doanh
Doanh! Tiểu huynh còn sống ngày nào, nhất định báo thù cho hai vị sư thái.
Doanh Doanh nói: -Phải đó!
Lệnh Hồ Xung ngồi tựa vào vách đá. Chàng thấy tứ chi vẫn cử động được như
thường, trước ngực cũng không đau đớn chi hết, tựa hồ người chưa bị
thương, liền nói: -Thế này thì kỳ thật! Sư phụ tiểu huynh đá một cước mà sao
lại không bị thương?
Doanh Doanh nói: -Gia gia tiểu muội bảo Xung ca đã luyện tập Hấp tinh đại
pháp rồi và hút khá nhiều nội lực của người ngoài vào thì nội công hiện giờ đã
mạnh hơn lệnh sư gấp mấy lần. Lúc đó sở dĩ Xung ca bị thương thổ huyết là vì
không chịu vận nội lực để chống lại mà thôi. Nhưng đã có nội công hộ vệ thân
thể thì chỉ bị thương rất nhẹ. Gia gia đã nắn bóp cho Xung ca mấy lần để thúc
đẩy nội lực tự trị nội thương. Bây giờ Xung ca khỏi rồi là phải. Có điều xương
chân của lệnh sư bị gãy là một chuyện rất kỳ. Gia gia nghĩ mãi mà không hiểu
nguyên do.
Lệnh Hồ Xung nói: -Nội lực của tiểu huynh đã mạnh quá thì cái đá của sư phụ
khiến cho nội lực của tiểu huynh hất ngược lại nên lão nhân gia gẫy xương là
phải chứ có chi kỳ lạ?
Doanh Doanh nói: -Không phải đâu! Theo lời gia gia thì nội lực bên ngoài hút
vào trong người mà mình có vận dụng đến mới đả thương người được nhưng
so với nội lực của chính mình luyện nên nó cũng còn kém một bực.
Lệnh Hồ Xung nói: -Té ra là thế.
Chàng không hiểu đạo lý bên trong, nên cũng chẳng buồng nghĩ nhiều nữa.
Có điều sư phụ bị thương nặng thì lòng chàng rất ân hận, bụng bảo dạ: -Tiểu
sư muội đã vì ta mà bị Nghi Hòa sư muội đả thương. Bây giờ sư phụ chẳng
những bị thương lại còn mất mặt với bao nhiêu anh hùng thiên hạ nữa. Phen
này tội nghiệt của ta khó mà chuộc lại.
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau lẳng lặng không nói:
Ngẫu nhiên lửa cháy ngoài động bật lên những tiếng lách tách mà trời đang
xuống tuyết phất phới. Mưa tuyết lúc này so với lúc còn ở trên núi Thiếu Thất
có phần nặng hơn.
Giữa lúc bốn bề yên lặng như tờ, Lệnh Hồ Xung đột nhiên nghe mé tây ngoài
sơn động có mấy tiếng ho hắng nặng trịch nổi lên. Chàng liền chú ý lắng tai
nghe.
Nội công Doanh Doanh còn kém chàng xa nên không nghe thấy gì hết.
Nàng thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Xung khác lạ liền hỏi: -Xung ca nghe thấy gì vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Tiểu huynh vừa nghe thấy có tiếng hô hấp không biết là
ai đã tới gần. Phải chăng là gia gia của Doanh muội?
Chàng nghe rõ thanh âm này nếu là người thì tất võ công kém cỏi chẳng có gì
đáng sợ.
Doanh Doanh đáp: -Nếu phải là gia gia và Hướng thúc thúc thì bước chân rón
rén.
Nàng nói câu này thẹn đỏ mặt lên. Nàng biết phụ thân mình cố ý lảng tránh để
Lệnh Hồ Xung tỉnh lại cùng nàng hàn huyên mọi nỗi sau khi tương biệt.
Bây giờ Lệnh Hồ Xung lại nghe thấy mấy tiếng thở hổn hển, chàng liền nói: –
Chúng ta đi thử coi.
Hai người ra khỏi động ngó thấy vết chân hai lão Nhậm, Hướng đạp trên đất
đầy tuyết phủ. Vết chân đã bị tuyết ngập đến phân nửa.
Lệnh Hồ Xung trỏ hai vết chân nói: -Tiếng hô hấp đúng từ phương này vọng
lại.
Hai người theo vết chân mà di chuyển qua một nơi thung lũng thì đột nhiên
thấy Nhậm Ngã Hành và Hướng Vân Thiên sóng vai đứng trên đất phủ tuyết
không nhúc nhích.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh giật mình kinh hãi, sóng vai chạy lại, Doanh
Doanh la lên: -Gia gia!
Nàng đưa tay ra kéo tay Nhậm Ngã Hành. Tay nàng vừa đụng vào da phụ
thân, toàn thân nàng liền giật bắn lên. Bỗng thấy một luồng khí lạnh thấu
xương tủy từ tay lão chuyển sang, nàng run lên bần bật la gọi: -Gia gia! … Gia
gia làm sao thế?
Nàng chưa dứt lời thì toàn thân run lẩy bẩy. Hai hàm răng đập vào nhau bật
lên những tiếng lách cách.
Doanh Doanh liền hiểu ngay phụ thân đã trúng phải Hàn ngọc chân khí của Tả
Lãnh Thiền rồi, nhưng lão gia gắng gượng kiềm chế. Bây giờ không kiềm chế
nổi và hàn khí đang phát tác. Hướng Vấn Thiên đem toàn thân công lực trút
vào để ngăn cản hàn khí xâm nhập vào tạng phủ phụ thân nàng.
Lệnh Hồ Xung lúc đầu chưa hiểu rõ.
Ánh tuyết chiếu vào khiến nét mặt hai lão càng thêm nghiêm trọng.
Nhậm Ngã Hành lại ho lên mấy tiếng, chàng mới biết tiếng ho suyễn vừa rồi là
do lão phát ra.
Lệnh Hồ Xung lại thấy toàn thân Doanh Doanh run bần bật, nàng bị rét cóng
rồi! Chàng không nhịn được thò tay ra nắm lấy tay trái nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc một luồng hàn khí ghê người cũng tán vào trong mình.
Lập tức chàng tỉnh ngộ: Nhậm Ngã Hành trúng phải nội lực âm hàn của của
địch nhân và lão đang lâm vào lúc tiêu tan toàn lực. Chàng liền theo phép tán
công mà chàng đã học được ở trên tấm thiết bản trong nhà tù dưới đáy tây hồ
thúc đẩy hàn khí trong mình từ từ hóa tán.
Nhậm Ngã Hành được chàng trợ lực, lập tức trong lòng thư thái lại một chút.
Nên biết nội công Hướng Vấn Thiên và Doanh Doanh tuy cũng cao cường,
nhưng hai người này luyện nội công không cùng một đường với Nhậm Ngã
Hành nên chỉ có thể đem nội lực giúp lão chống lại khí lạnh chứ không thể hóa
tán hàn khí được.
Nhậm Ngã Hành đem chân lực toàn thân để chống chọi hàn khí đặng khỏi
đóng thành băng, không còn dư lực để phát tán hàn khí. Lão chống đỡ đã lâu
thành ra kiệt lực.
Lệnh Hồ Xung vận công đẩy Hàn ngọc chân khí trong người lão từng chút một
ra ngoài, khiến cho hàn khí độc giảm bớt dần dần.
Bốn người nắm tay nhau mà đứng giữa trời mưa tuyết cứng đơ như gỗ.
Những mảng tuyết lớn tới tấp rớt xuống đầy đầu tóc mặt mũi bốn người.
Lâu dần đầu tóc mặt mũi và cả quần áo bốn người đều bao phủ một làn tuyết.
Lệnh Hồ Xung vừa vận công vừa lấy làm kỳ tự hỏi: -Tại sao hoa tuyết rơi xuống
mặt lại không tan?
Chàng có biết đâu là Hàn ngọc chân khí của Tả Lãnh Thiền cực kỳ lợi hại. Nó
tan ra ngoài rồi thì hàn khí còn lạnh hơn băng tuyết nhiều.
Lúc này thân thể bốn người da thịt lạnh ngắt như băng đọng. Chỉ có phủ tạng
và huyết dịch là còn giữ được khí nóng. Vì thế mà tuyết hoa rơi xuống người
không tiêu tan được chút nào, so với rớt xuống đất nó tụ lại còn nhanh chóng
hơn.
Tình trạng này kéo dài khá lâu. Sắc trời sáng dần mà mưa tuyết vẫn tiếp tục
không ngớt.
Lệnh Hồ Xung rất lo cho Doanh Doanh thân gái thể chất yếu ớt không chịu
đựng nổi sự đau khổ và hàn khí xâm nhập rất lâu.
Chất độc ở trong mình Nhậm Ngã Hành tuy chưa ra hết, nhưng không nghe
thấy lão ho hắng như trước nữa. Chàng không hiểu lúc này đã đình thủ được
chưa, và sau khi dừng tay còn có chuyển biến gì không?
May ở chỗ chàng cảm thấy trong lòng bàn tay tuy giá lạnh mà người không
run như trước nữa. Chàng lại cảm thấy những mạch lạc ở trong bàn tay nàng
vẫn còn khẽ đập.
Lúc này cặp mắt Lệnh Hồ Xung đã bao phủ một làn tuyết trắng dầy đến mấy
tấc, chàng chỉ lờ mờ trông thấy trời đã sáng rồi, nhưng khó phân biệt được
phương hướng nào nữa, mà cũng không nhìn rõ vật gì nữa.
Lệnh Hồ Xung không nghĩ gì nữa, tiếp tục tăng gia vận công mong sao trục
xuất luồng khí âm hàn ở trong người Nhậm Ngã Hành cho chóng hết.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, chàng chợt nghe ở góc đông bắc từ
phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại mỗi lúc một gần.
Chàng nghe có hai người kỵ mã: một ngựa chạy trước, một ngựa chạy sau.
Tiếp theo chàng nghe rõ tiếng người hô hoán: -Sư muội! Sư muội! Sư muội
hãy nghe ta nói!
Ngoài hai tai Lệnh Hồ Xung tuy đã bị tuyết đóng thành phiến mà chàng vẫn
nghe rõ đó chính là thanh âm sư phụ Nhạc Bất Quần. Song hai ngựa vẫn chạy
đều không ngừng bước.
Chàng lại nghe Nhạc Bất Quần la: -Sư muội không hiểu rõ nguyên do trong nội
vụ đã nổi nóng sư muội hãy nghe ta nói!
Bây giờ chàng mới nghe Nhạc phu nhân thét lên: -Cái đó là tự tiểu muội không
thích, chứ có liên quan gì đến sư ca? Chẳng còn điều chi mà nói nữa.
Lệnh Hồ Xung nghe tiếng hai người la lối và tiếng ngựa chạy, hiển nhiên Nhạc
phu nhân cưỡi ngựa chạy trước. Còn Nhạc Bất Quần cưỡi ngựa rượt theo.
Trong lòng rất lấy làm kỳ, Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: -Trước nay sư nương
tính khí vẫn ôn hòa không bao giờ gây lộn với sư phụ, chẳng hiểu lần này sư
phục có điều chi đắc tội với sư nương.
Chàng nghe rõ ngựa của Nhạc phu nhân chạy mỗi lúc một gần lại.
Đột nhiên bà la lên một tiếng: -Ô hay!
Rồi tiếng ngựa hý be be tựa hồ bà giựt cương cho ngựa dừng lại và nó đứng
thẳng lên như người.
Chỉ trong khoảnh khắc ngựa của Nhạc Bất Quần cũng vọt tới nơi.
Lão lên tiếng: -Chỗ hoang dã này có bốn người tuyết! Sư muội coi mà xem, họ
trồng tuyết thành đống có khác gì người thật không?
Nhạc phu nhân chỉ “hừ” một tiếng tựa hồ bà vẫn chưa nguôi giận song bà nhìn
thấy bốn người tuyết dường như cũng lấy làm hứng thú.
Ban đầu Lệnh Hồ Xung nghe tiếng tự hỏi: -Ở nơi hoang dã này có bốn người
tuyết nào đâu?
Rồi chàng hiểu ngay, miệng lẩm bẩm: -Té ra bốn người mình đây toàn thân đã
bị tuyết trắng bao phủ khiến cho sư phụ cùng sư nương tưởng bọn mình là
người tuyết.
Tính trẻ nít lại nổi lên khiến chàng cười thầm trong bụng.
Nhạc Bất Quần nói: -Dưới mặt đất không thấy nốt chân. Chắc là bốn người
tuyết này họ đã xếp thành mấy bữa rồi. Sư muội thử coi xem tựa hồ trong bốn
người này thì ba nam một nữ.
Nhạc phu nhân dường như đã hơi nguội giận, cất tiếng đáp: -Tiểu muội coi hệt
như nhau, chả thấy gì là phân biệt nam với nữ.
Rồi bà quát tháo giục ngựa đi luôn.
Nhạc Bất Quần vươn tay ra giữ lấy đầu ngựa của phu nhân nói: -Sư muội! Sao
sư muội lại nóng nảy thế chỗ này không có ai chúng ta tính kế lâu dài chẳng
hay hơn ư?
Nhạc phu nhân đáp: -Có chi mà tính nóng tính lạnh? Tiểu muội trở về phái Hoa
Sơn còn sư huynh muốn cầu cạnh Tả Lãnh Thiền thì cứ một mình lên núi Tung
Sơn.
Nhạc Bất Quần ngắt lời: -Ai bảo ta cầu cạnh Tả Lãnh Thiền? Ngay chức
chưởng môn phái Hoa Sơn đường đường chính chính ta còn chẳng muốn làm.
Khi nào chịu luồn cúi phái Tung Sơn.
Nhạc phu nhân nói: -Chính thế! Tiểu muội không hiểu tại sao sư ca không
muốn làm chưởng môn phái Hoa Sơn lại đi luồn cúi Tả Lãnh Thiền để nghe
lệnh hắn? Dù hắn là minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái cũng chẳng thể can thiệp
vào phái Hoa Sơn ta được. Năm phái mà hợp vào một thì cái tên phái Hoa Sơn
liệu còn tồn tại ở trong võ lâm nữa không? Ngày trước sư phụ giao chứa
chưởng môn phái Hoa Sơn cho sư huynh, lão nhân gia đã bảo sao?
Nhạc Bất Quần đáp: -Ngày ấy ân sư bảo ta có bổn phận phải mở mang môn
phái cho hưng thịnh hơn lên.
Nhạc phu nhân nói: -Đúng thế! Nếu sư huynh đem phái Hoa Sơn sát nhập vào
phái Tung Sơn thì còn mặt mũi nào nhìn thấy ân sư ở dưới suối vàng? Người ta
thường nói: “Thà làm mỏ gà chứ không làm đuôi trâu”. Phái Hoa Sơn tuy nhỏ
bé nhưng chúng ta cũng có thể đứng riêng một môn hộ, chẳng cần phải dựa
vào kẻ khác.
Nhạc Bất Quần thở dài nói: -Sư muội ơi! Định Nhàn, Định Dật là hai vị sư thái
phái Hằng sơn so với hai người chúng ta đây thì bản lãnh ai cao ai thấp?
Nhạc phu nhân đáp: -Mình chưa tỷ thí với hai vị thì biết rõ sao được? Có điều
tiểu muội nghĩ rằng chỉ tương đương như nhau, dù có hơn kém cũng chỉ xê
xích đôi chút. Sư huynh hỏi cái đó làm chi?
Nhạc Bất Quần nói: -Tiểu huynh cũng nghĩ rằng bản lãnh hai vị tương tự như
bọn chúng ta. Hai vị sư thái đã bị uổng mạng trong chùa Thiếu Lâm hiển nhiên
bị Tả Lãnh Thiền gia hại.
Lệnh Hồ Xung nghe tới đây chấn động tâm thần. Trước chàng cũng đã nghi
ngờ vụ này là do bàn tay Tả Lãnh Thiền. Ngoài ra không có ai võ công đặc
biệt. Bản lãnh chưởng môn phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương tuy cao thâm
nhưng hai vị này đều là những nhân sĩ đạo đức, quyết không gia hại người ta
một cách đê hèn như vậy.
Nhạc phu nhân nói: -Nếu Tả Lãnh Thiền gia hại thì làm thế nào? Sư huynh mà
tìm được đủ bằng chứng thì tụ tập anh hùng thiên hạ kéo đến hỏi tội hắn để
báo thù tuyệt hận cho hai vị sư thái mới phải.
Nhạc Bất Quần thở dài đáp: -Một là mình chưa tìm được đủ chứng cớ. Hai là
người mạnh mà ta yếu không địch lại được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.