TIẾU NGẠO GIANG HỒ
165. Chùa Huyền Không hội nghị tay ba
Hôm ấy toàn thể đều dùng cơm chay.
Ăn uống xong, Phương Chứng đại sư nói: -Lệnh Hồ chưởng môn! Lão tăng
cùng Xung Hư đạo huynh muốn thương nghị cùng chưởng môn một việc.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Tại hạ xin tuân lời.
Chàng nghĩ bụng: -Chưởng môn hai phái lớn trong võ lâm đều thân hành đến
núi Hằng Sơn tức là có việc trọng yếu muốn đem ra thương nghị. Ngọn Kiến
Tính này rắn rồng hỗn tạp, bất cứ chỗ nào cũng tai vách mạch rừng.
Chàng liền dặn dò bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh chia nhau mời mọc tân khách rồi
chàng quay lại nói với Phương Chứng, Xung Hư: -Dưới ngọn núi này bên cửa
Từ Diêu có ngọn Thúy Bình Sơn. Vách núi dựng đứng, nhẵn bóng như gương.
Trên núi có chùa Huyền Không. Đó là một nơi thắng cảnh. Nếu hai vị tiền bối
có nhã hứng thì Lệnh Hồ Xung này dẫn các vị đi chơi một lát nên chăng?
Xung Hư đạo nhân đáp: -Bần đạo từng nghe chùa Huyền Không trên núi Thúy
Bình Sơn dựng lên đời Bắc Ngụy. Nơi đây cực kỳ hiểm trở, khỉ vượn cũng
không thể trèo lên tới nơi được, thế mà có người kiến tạo nên ngôi chùa. Bần
đạo đang muốn đến coi cho mở rộng tầm mắt.
Lệnh Hồ Xung liền dẫn hai người xuống núi Kiến Tính, qua cửa Từ Diêu đi đến
chân núi Thúy Bình. Mấy người ngửng đầu trông lên thấy hai tòa lâu các cao
chót vót trên đỉnh núi, thật giống lâu các của người tiên mọc ra ở giữa đám
mây.
Phương Chứng đại sư thở dài nói: -Người dựng ra lâu đài các này thật có ý
muốn lên mở cửa nhà trời. Thế mới biết trong thiên hạ chẳng có việc gì khó,
chỉ sợ người không có chí mà thôi.
Ba người liền thi triển khinh công cất bước lên núi, đến chùa Huyền Không.
Chùa Huyền Không gồm hai tòa lâu các đều cao ba tầng chĩa lên không gian
mấy chục trượng. Giữa hai tòa nhà lầu cách nhau chừng mấy chục thước nối
vào nhau bằng một cây cầu treo lơ lửng.
Trong chùa có một mụ già trông nom quét tước.
Mụ thấy ba người tới nơi đã không chào hỏi lại không hành lễ, chỉ giương mắt
lên mà nhìn.
Mười mấy bữa trước đây, Lệnh Hồ Xung cùng bọn Nghi Hòa, Nghi Lâm lên
chùa nên biết rõ mụ bộc phụ này vừa câm, vừa điếc, chẳng hiểu chút gì.
Lệnh Hồ Xung không lý gì đến mụ, liền cùng Phương Chứng, Xung Hư bước
lên cầu.
Cây cầu treo này rộng chừng vài thước. Nếu là người thường trèo lên nhìn ra
bốn mặt đều là cõi mênh mông bát ngát, mây quẩn dưới chân thì tưởng chừng
như mình đang lên trời, không khỏi dao động tâm thần, chân tay luống cuống.
Nhưng ba người này đều là những tay cao thủ hạng nhất lên chỗ thắng cảnh
này lại cảm thấy trong lòng khoan khoái.
Phương Chứng va Xung Hư nhìn về phương Bắc thấy ẩn hiện một tòa thành
quách giữa đám khói mây.
Mọi người còn nhìn thấy giữa hai ngọn núi có giòng nước chảy về phía đông.
Hình thế cực kỳ hùng vĩ hiểm trở.
Phương Chứng nói: -Người xưa có câu: “Một người đóng lại, muôn người
không mở ra được”. Hình như thế nơi đây đúng là thế đó.
Xung Hư nói: -Về đời Bắc Tống, Dương lão linh công giữ cửa tam quan đóng
binh ở đây. Chốn này là nơi trọng yếu nên các binh gia đều muốn tranh đoạt.
Vì vậy họ tới đây mới nhận thấy chùa Huyền Không là một công trình quỷ
khốc, thần kinh, đáng ghê cho nghị lực người xưa. Nhưng khi coi tới quãng
đường sơn đạo thẳng tắp dài năm trăm dặm thì công khai phá còn ghê gớm
hơn nhiều. Việc kiến tạo chùa Huyền Không này chưa đáng kể vào đâu.
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi: -Thưa đạo trưởng! Quãng đường sơn đạo năm
trăm dặm mà đạo trưởng nói đây đều do nhân công khai thác ư?
Xung Hư đáp: -Sử chép rằng: Đời Ngụy Võ Đế, năm đầu niên hiệu Thiên
Hưng, đánh dẹp nước Yên đưa quân từ núi Trung Sơn về Bình Thành đã điều
động mấy vạn sĩ tốt khai phá núi Hằng Lĩnh làm một đường giao thông năm
trăm dặm thẳng từ cửa Từ Diêu này. Cửa Từ Diêu là đầu đường phía Bắc con
đường thẳng đó.
Phương Chứng nói: -Con đường thẳng ngoài năm trăm dặm này dĩ nhiên phần
lớn là đường thiên nhiên. Bắc Ngụy hoàng đế phát mấy vạn sĩ tốt chỉ là để phá
mấy ngọn núi ngăn trở trung gian mà thôi. Tuy nhiên đó cũng là một công
trình cực kỳ hiện đại khiến người nghe đến phải lắc đầu lè lưỡi.
Lệnh Hồ Xung cười nói: -Không trách có nhiều người muốn làm hoàng đế. Chỉ
cần hô lên một tiếng là mấy vạn sĩ tốt phải khai sơn phá thạch bạt thành
đường thẳng.
Xung Hư nói: -Tự cổ chí kim biết bao anh hùng hào kiệt khó lòng bước qua
được quan ải “quyền thế”. Đừng nói chuyện làm hoàng đế mà ngay trong võ
lâm hiện nay sỏ dĩ nỗi trận phong ba, gây cuộc phân tranh không dứt cũng chỉ
vì hai chữ “quyền thế” mà ra.
Lệnh Hồ Xung run lên nghĩ thầm: -Lão đưa vào chính đề rồi đây.
Chàng liền nói: -Vãn bối thật chưa hiểu rõ, mong rằng hai vị tiền bối chỉ điểm
thêm cho.
Phương Chứng nói: -Lệnh Hồ chưởng môn! Bữa nay phái Tung Sơn sai Lâm lão
sư dẫn một đoàn người tới đây vì mục đích gì?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Y truyền đạt hiệu lịnh của Tả minh chủ không cho vãn bối
tiếp nhiệm chức chưởng môn phái Hằng Sơn.
Phương Chứng lại hỏi: -Tại sao Tả minh chủ lại không muốn cho thí chủ lên
ngôi chưởng môn phái Hằng Sơn?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Lúc còn ở Thiếu Lâm bảo tự, vãn bối đã đắc tội với y, nên
y thống hận vãn bối không biết đến đâu mà nói …
Lệnh Hồ Xung nói tiếp: -Tả minh chủ còn muốn đem Ngũ nhạc kiếm phái hợp
vào làm một mà vãn bối đã mấy lần phá rối kế hoạch của y.
Phương Chứng lại hỏi: -Tại sao chưởng môn lại ngăn cản kế hoạch của y?
Lệnh Hồ Xung ngẩn người một lúc không biết trả lời thế nào.
Phương Chứng lại hỏi: -Phải chăng chưởng môn cho việc hợp Ngũ nhạc kiếm
phái vào làm một là không ổn?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Khi đó vãn bối không nghĩ tới việc này có ổn hay không,
chỉ vì thấy phái Tung Sơn muốn uy hiếp phái Hằng Sơn lại giả làm giáo chúng
Ma giáo cướp bắt đệ tử phái Hằng Sơn, vây đánh Định Tĩnh sư thái bằng
những thủ đoạn hèn mạt. Vãn bối gặp việc bất bình nên ra tay viện trợ. Vãn
bối nghĩ rằng: việc hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái nếu là mỹ sự thì sao phái
Tung Sơn không mời chưởng môn các phái đến thương nghị một cách đường
hoàng mà lại giở trò ném đá dấu tay?
Xung Hư gật đầu nói: -Chưởng môn nghĩ thế là phải. Tả Lãnh Thiền trong lòng
hoài bão chí lớn, muốn làm người thứ nhất trong võ lâm. Nhưng y tự biết khó
lòng khiến cho mọi người khâm phục nên phải sử dụng âm mưu.
Phương Chứng thở dài nói: -Tả minh chủ quả là một nhân tài kiệt xuất trong
võ lâm. Trong Ngũ nhạc kiếm phái không có người thứ hai nào so sánh với y
được. Có điều hoài bão của y quá lớn, nóng lòng áp đảo hai phái Võ Đương và
Thiếu Lâm nên dùng thủ đoạn chẳng cần lựa chọn, miễn sao cho đạt được
mục đích.
Xung Hư nói: -Phái Thiếu Lâm nguyên là lãnh tụ võ lâm. Trải mấy trăm năm ai
cũng công nhận như vậy. Sau phái Thiếu Lâm là đến Võ Đương. Dưới nữa là
những phái Côn Luân, Nga My, Không Động … Lệnh Hồ hiền đệ! Mỗi một môn
phái sáng tạo nên danh là do tâm huyết của biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt
hàng mấy trăm năm tích lũy mới thành. Gia số võ công cũng phải từng phân
từng ly trăm ngàn lần rèn đi luyện lại mới có, chứ không phải công trình một
sớm một chiều mà được. Ngũ nhạc kiếm phái quật khởi về sau góp mặt với võ
lâm, đại khái mới sáu bảy chục năm nay. Tuy những phái này vươn lên rất
mau, nhưng đa số vẫn chưa kịp những phái Côn Luân, Nga My … chứ đừng
nói đến phái Thiếu Lâm võ công bác đại tinh thâm với bảy mươi hai tuyệt
nghệ. Ngũ nhạc kiếm phái bì thế nào được?
Lệnh Hồ Xung gật đầu khen phải.
Xung Hư lại nói: -Trong các phái ngẫu nhiên nảy ra một vài nhân vật tài trí kiêu
hùng một thời, nhưng sức một người chẳng tài nào áp đảo được những bậc
hào kiệt các nhà các phái khác. Lúc Tả Lãnh Thiền lên làm chức minh chủ Ngũ
nhạc kiếm phái, Phương Chứng đại sư đã liệu trước trong võ lâm sẽ xảy ra lắm
chuyện. Mấy năm gần đây họ đã có những hành động quả đúng như tiên kiến
của Phương Chứng đại sư.
Phương Chứng đại sư cất tiếng niệm: -A Di Đà Phật!
Xung Hư lại nói: -Bước đầu của Tả Lãnh Thiền là lên làm minh chủ Ngũ nhạc
kiếm phái. Bước thứ hai là hợp cả năm phái vào làm một để y làm chưởng
môn. Sau khi Ngũ phái thống nhất, lực lượng hùng hậu, thế là ngấm ngầm
phái này sẽ cùng hai phái Thiếu Lâm, Võ Đương thành thế chia ba chân vạc.
Khi ấy Tả Lãnh Thiền tiến thêm bước nữa như tằm giữ lấy cành, hắn sẽ thôn
tính những phái Côn Luân, Nga My, Không Động, Thanh Thành hợp vào làm
một. Đó là bước thứ ba. Sau nữa hắn quay lại gây hấn với Triều Dương thần
giáo, đứng ra thống lãnh các phái Thiếu Lâm, Võ Đương để đè bẹp Triều
Dương thần giáo. Đó là bước thứ tư.
Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm cảm thấy trong lòng lo sợ liền hỏi: -Những chuyện
này khó mà làm được. Sao hắn lại hao tâm tổn lực như vậy?
Xung Hư đáp: -Lòng người như biển khôn dò. Trên đời thiếu gì việc khó lòng
làm được mà vẫn có người cố gắng thử làm. Hiền đệ thử coi con đường năm
trăm dặm thẳng tắp chẳng đã có người khai phá được rồi đó ư? Chùa Huyền
Không này cũng chẳng có người dựng lên được là gì? Tả Lãnh Thiền mà diệt
xong Triều Dương thần giáo thì hắn sẽ thành thế “Duy ngã độc tôn” trong võ
lâm. Lúc đó hắn muốn thôn tính phái Võ Đương, thu thập phái Thiếu Lâm
không còn là chuyện khó nữa.
Phương Chứng đại sư lại miệng niệm một câu: -A Di Đà Phật!
Lệnh Hồ Xung nói: -Té ra Tả Lãnh Thiền muốn bao nhiêu hào sĩ võ lâm trong
thiên hạ đều phải tuân theo mệnh lệnh của y?
Xung Hư đạo trưởng cười khanh khách đáp: -Chính là thế đó! Khi ấy e rằng
hắn còn muốn làm hoàng đế. Sau khi làm hoàng đế rồi hắn còn muốn trường
sinh bất lão, vạn thọ vô cương! Cho nên mới có câu: “Lòng người chẳng biết
thế nào cho thỏa mãn như rắn muốn nuốt voi”. Từ cổ chí kim đều thế cả.
Những anh hùng hào kiệt rất ít người tránh thoát được cửa quan “quyền vị”.
Lệnh Hồ Xung lẳng lặng không nói gì.
Ngọn gió heo vi vút thổi tới, bất giác chàng rét run lên, rồi cất tiếng hỏi: -Con
người ở đời sống mấy chục năm, tưởng nên thích chí là hơn, sao họ lại khổ
công theo đuổi những việc tày trời như vậy? Tả Lãnh Thiền mà muốn tiêu diệt
Triều Dương thần giáo cùng thôn tính những phái Thiếu Lâm, Võ Đương thì
không hiểu phải mất đến bao nhiêu người mà kể, máu chảy biết đến đâu mà
nói.
Xung Hư vỗ hai tay nói: -Phải vậy a! Ba người chúng ta đây phải gánh lấy
trách nhiệm đứng ra ngăn cản Tả Lãnh Thiền, không thể để dã tâm của hắn
sinh cường được. Có như thế thì trên chốn giang hồ mới tránh được nạn máu
tanh đầy đất.
Lệnh Hồ Xung rùng mình nói: -Đạo trưởng nói thế khiến cho vãn bối phải kinh
hồn. Vãn bối kiến thức hẹp hòi, chỉ biết nghe lời giáo hối của nhị vị tiền bối mà
thôi.
Xung Hư nói: -Hôm ấy Lệnh Hồ chưởng môn thống lĩnh quần hào đến chùa
Thiếu Lâm để nghênh đón Nhậm đại tiểu thư mà không làm tổn hại đến một
gốc cây ngọn cỏ trong chùa. Phương trượng đại sư vẫn giữ mối tình cảm nồng
hậu với chưởng môn.
Lệnh Hồ Xung đỏ mặt lên nói: -Vãn bối mỗi khi nhớ tới vụ lộn xộn này rất là sợ
hãi.
Xung Hư nói: -Sau khi chưởng môn đi rồi, Tả Lãnh Thiền cùng đồng bọn cũng
cáo biệt trở về hết, bần đạo còn ở lại chùa Thiếu Lâm bảy ngày đêm, bàn luận
cùng phương trượng đại sư, rất lấy làm lo lắng về dã tâm bồng bột của bọn Tả
Lãnh Thiền. Sau chúng ta được tin Lệnh Hồ lão đệ lên tiếp nhiệm chưởng môn
phái Hằng Sơn liền quyết định thân hành đến đây một là để chúc mừng lão đệ
hai là cùng nhau thương nghị đại sự.
Lệnh Hồ Xung nói: -Hai vị đề cao vãn bối như vậy, vãn bối thật không dám.
Xung Hư nói: -Vụ Lâm Hậu truyền hiệu lệnh của Tả Lãnh Thiền nói là đến sáng
sớm ngày rằm tháng ba Ngũ nhạc kiếm phái từ trên xuống dưới phải đến tập
họp ở núi Tung Sơn để lựa chọn và suy cử vị chưởng môn cho Ngũ Nhạc phái
đã ở trong sự tiên liệu của phương trượng đại sư rồi. Có điều bọn ta không
ngờ Tả Lãnh Thiền lại nóng nảy đến thế. Hắn nói suy tôn chức chưởng môn
Ngũ nhạc phái tức là hợp nhất Ngũ nhạc kiếm phái đã thành định cục. Theo
chỗ phỏng đoán của bần đạo thì Mạc Đại tiên sinh tính tình quái gở, tất không
phụ họa với Tả Lãnh Thiền. Thiên Môn đạo huynh phái Thái Sơn cũng cương
trực nóng nảy quyết chẳng chịu khuất thân dưới quyền kẻ khác. Lệnh sư là
Nhạc tiên sinh bề ngoài nhũn nhặn mà bề trong lại có góc cạnh. Tiên sinh coi
địa vị chưởng môn phái Hoa Sơn rất quan trọng. Tả Lãnh Thiền muốn thủ tiêu
phái Hoa Sơn chắc cũng giở lý sự để tranh giành. Chỉ có phái Hằng Sơn thì ba
vị tiền bối sư thái viên tịch cả rồi, bọn nữ đệ tử đứng trước sự thể lúc đó của
Tả Lãnh Thiền thì không chừng họ đành chịu khuất phục. Chẳng ngờ Định
Nhàn sư thái lại là một vị nữ trung anh kiệt. Lúc lâm tử sư thái đã tính toán cả
rồi, liền phá lệ đem chức chưởng môn ủy thác vào tay lão đệ. Chỉ cần sao bốn
phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn liên thủ với nhau, không chịu
ưng thuận hợp năm phái vào làm một Ngũ nhạc phái thì âm mưu của Tả Lãnh
Thiền định làm bá chủ võ lâm, gây tai họa trên chốn giang hồ, không thể sinh
cường được.
Lệnh Hồ Xung nói: -Nhưng vãn bối coi thanh thế Lậm Hậu bữa nay đến truyền
lệnh thì dường như ba phái Thái Sơn, Hành Sơn và Hoa Sơn đều bị Tả Lãnh
Thiền uy hiếp rồi.
Xung Hư đạo trưởng gật đầu đáp: -Đúng thế! Và sự xoay chiều của lệnh sư là
Nhạc tiên sinh cũng khiến cho phương trượng đại sư cùng bần đạo sinh lòng
nghi hoặc, không sao hiểu được.
Xung Hư lại hỏi: -Bần đạo còn nghe nói một kẻ đệ tử nhà họ Lâm ở Phúc Châu
đã đến bái lệnh sư vào làm môn hạ có đúng thế không?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Đúng thế! Sư đệ của vãn bối tên gọi Lâm Bình Chi.
Xung Hư hỏi: -Y có pho Tịch tà kiếm phổ tổ truyền mà giang hồ đồn đại đã lâu.
Ai cũng nói kiếm pháp trong pho này uy lực ghê gớm, lão đệ có nghe thấy
không?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Vãn bối có biết việc đó.
Rồi chàng đem chuyện tìm thấy chiếc áo cà sa ở trong ngõ Hướng Dương
thành Phúc Châu thế nào, bị người phái Tung Sơn mưu đồ cướp đoạt ra sao,
rồi chàng bị thương ngất xỉu trong trường hợp nào thuật lại.
Xung Hư trầm ngâm hồi lâu rồi nói: -Theo tình lý này mà xét đoán thì lệnh sư
thấy chiếc áo cà sa kia rồi liền đem giao lại cho lệnh sư đệ.
Lệnh Hồ Xung nói: -Nhưng sau đó sư muội vãn bối lại rượt theo vãn bối để đòi
Tịch tà kiếm phổ. Hôm ấy trong chùa Thiếu Lâm, Tả Lãnh Thiền cùng Nhậm
giáo chủ tỷ thí võ nghệ. Lúc lão lấy ngón tay làm kiếm thì Hướng Vấn Thiên đại
ca hô lên đó là Tịch tà kiếm pháp. Vãn bối kiếm thức hẹp hòi, thực tình không
thể hiểu được chiêu thức của Tả Lãnh Thiền thi triển đó có phải là Tịch tà kiếm
pháp hay không? Vãn bối muốn thỉnh giáo nhị vị tiền bối về vụ này.
Xung Hư đưa mắt nhìn Phương Chứng nói: -Phương trượng đại sư nguyên
thủy vụ này ra sao xin đại sư giải thích cho Lệnh Hồ lão đệ.
Phương Chứng gật đầu đáp: -Lệnh Hồ chưởng môn! Chưởng môn đã nghe ai
nói tới danh từ “Quỳ hoa bảo điển” bao giờ chưa?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Sư phụ vãn bối đã nhắc tới Quỳ Hoa bảo điển là một pho
bí lục trong đó chép những môn võ học tối cao vô thượng. Nhưng pho này thất
truyền đã lâu, không hiểu lạc lõng nơi đâu. Sau vãn bối nghe Nhậm giáo chủ
nói là đã đem Quỳ hoa bảo điển truyền cho Đông Phương Bất Bại. Thế thì Quỳ
hoa bảo điển hiện giờ ở trong tay bên Triều Dương thần giáo.
Phương Chứng lắc đầu nói: -Đó mới có nửa bộ chứ không phải toàn pho.
Lệnh Hồ Xung nói: -Dạ!
Chàng nghĩ thầm: -Nếu trong võ lâm quả có những việc trọng đại mà hai vị
tiền bối này còn không hay gì thì người khác hiểu thế nào được. Chắc chắn
trong võ lâm có đại sự gì sắp do miệng Phương Chứng đại sư tiết lộ ra.
Phương Chứng ngửng đầu lên nhìn đám mây bạc lơ lửng lưng trời nói: -Phái
Hoa Sơn chia làm hai phe: phe Khí tông và phe Kiếm tông mà rấy động can
qua, tàn sát lẫn nhau. Lệnh Hồ chưởng môn có biết vụ này không?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Vãn bối có biết qua nhưng gia sư không nói một cách
tường tận.
Phương Chứng gật đầu nói: -Giữa các vị sư huynh sư đệ đồng môn mà xẩy
cuộc tương tàn thiệt không phải là việc tốt đẹp, nên Nhạc tiên sinh không
muốn nói nhiều là phải. Sở dĩ phái Hoa Sơn mà có việc phân chia làm Khí Tông
và Kiếm Tông cũng chỉ vì pho Quỳ hoa bảo điển này mà ra.
Lão ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp: -Trong võ lâm thường đồn đại pho
Quỳ hoa bảo điển của một cặp vợ chồng hợp tác, nhưng hai vị cao nhân tiền
bối này họ tên gì thì không khảo cứu và đâu mà biết rõ được. Có thuyết nói họ
tên người đàn ông có chữ Quỳ và người đàn bà có chữ Hoa. Vì thế mà kêu
bằng Quỳ hoa bảo điển. Nhưng chỉ là lời phỏng đoán. Có điều ai nấy đều nói
đôi vợ chồng này ban đầu mối ân ái rất mật thiết. Sau vì sáng tác bí lục này
mà thành ra xích mích. Hai vợ chồng nhà này soạn bộ Quỳ hoa bảo điển vào
hồi tráng niên cường lực. Võ công đang độ tối cao như vầng thái dương lên tới
giữa trời. Sau khi xảy chuyện xích mích rồi cả hai ông bà đi ẩn lánh, không
thấy đâu nữa. Pho bí lục võ công cũng chia làm hai bộ. Bộ của ông chồng gọi
là Càn kinh. Bộ của bà vợ kêu bằng Khôn kinh.
Lệnh Hồ Xung nói: -Té ra Quỳ hoa bảo điển chia làm hai bộ Càn, Khôn. Đến
nay vẫn bối mới được nghe lão tiền bối nói là lần đầu.
Phương Chứng nói: -Pho kinh chia làm Càn, Khôn là do một số người trong võ
lâm nói vậy. Nhưng thuyết khác lại bảo Quỳ hoa bảo điển chia làm hai bộ là
“Thiên thư” và “Địa thư”. Lại có người kêu bằng “Dương lục” và “Âm lục”. Nói
tóm lại nguyên bản sách này không có nhan đề rõ rệt mà người sau tự ý đặt ra
tên gọi. Hơn hai trăm năm nay, vụ này kể ra cũng kỳ ở chỗ thủy chung chưa
một người nào được đọc cả hai bộ Càn kinh và Khôn kinh này để dung hợp
những võ công trong bảo điển. Nếu bảo là không có cơ duyên thì cũng không
đúng hẳn, vì hơn trăm năm trước đây cả hai bộ Càn, Khôn đều lọt vào tay hạ
viện chùa Thiếu Lâm ở xã Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến. Khi đó phương trượng chùa
Thiếu Lâm ở Bồ Điền là Hồng Diệp thiền sư, một nhân vật đại trí tuệ không ai
bì kịp. Theo chỗ hiểu biết võ công của lão nhân gia thì lão nên chú giải hai phi
kinh Càn, Khôn mới phải. Nhưng theo lời đệ tử của Hồng Diệp thiền sư thì lão
nhân gia vẫn chưa chú giải toàn pho.
Lệnh Hồ Xung nói: -Chắc nội dung pho bảo điển này sâu xa và ảo diệu vô
cùng, nên Hồng Diệp thiền sư dù là nhân sĩ thông minh tài trí cũng khó lòng
lĩnh hội được toàn pho.
Phương Chứng gật đầu đáp: -Đúng thế! Lão tăng cùng Xung Hư đạo huynh
đều vô duyên chẳng có phước lấy được bảo điển vào tay. Nếu không thì dù
chẳng dám nói đến luyện tập công pho trong bảo điển nhưng ít ra cũng coi
cho biết những bí quyết cao thâm khôn lường trong sách thế nào đặng thỏa
lòng mong ước.
Xung Hư tủm tỉm cười nói: -Đại sư lại động lòng trần tục rồi! Chúng ta là
những người học võ không lấy được bảo điển chẳng nói làm chi, khi nó đã lọt
vào tay thì nhất định bỏ ngủ quên ăn để nghiên cứu xem may ra có lãnh hội
được chút nào chăng. Trường hợp này sẽ đưa chúng ta đến chỗ lầm lỡ của
thanh tu mà chuốc lấy sự phiền não vào người. Chúng ta vô duyên không
được thấy nó mà thực ra là phước cho mình đó.
Phương Chứng cười ha hả nói: -Đạo huynh nói phải lắm! Lão tăng chưa hết
lòng trần tục, thật mắc cỡ quá.
Nhà sư quay lại bảo Lệnh Hồ Xung: -Theo lời tương truyền của những bậc cố
lão thì những võ công về cơ bản chép trong Càn kinh và Khôn kinh theo một
đường lối khác lạ. Chẳng những khác nhau mà còn phản lại nhau nữa. Người
ta còn đồn hai vị sư huynh, sư đệ phái Hoa Sơn ngày trước đã có cơ duyên
đến làm tân khách chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền. Không hiểu trong trường hợp
nào, hai vị đã được coi Quỳ hoa bảo điển.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: -Quỳ hoa bảo điển đã thuộc quyền sở hữu của
chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền thì dĩ nhiên người ta giữ kín chẳng khi nào để hở ra
cho người ngoài thấy. Vậy mà hai vị sư huynh, sư đệ tiền bối phái Hoa Sơn coi
được, tức là coi lén. Có điều Phương Chứng muốn dùng lời lẽ lịch sự nên
không đụng đến chữ coi lén.
Phương Chứng lại nói: -Hai vị trong lúc thảng thốt không kịp đồng thời coi
toàn pho, liền chia ra mỗi vị đọc một bộ. Sau trở về Hoa Sơn hai vị mới tham
khảo nghiên cứu.
Nhà sư dừng lại một chút rồi nói tiếp: -Không ngờ hai vị đem yếu quyết trong
bảo điển ra chứng nghiệm thì lại thành đầu ngô mình sở, chẳng ăn nhập gì với
nhau hết. Hai vị càng nói càng như kèo đục vênh, chẳng vào ngàm với nhau
chút nào.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Như vậy rồi hai vị đi đến kết quả thế nào?
Phương Chứng đáp: -Cả hai vị đều cho là đối phương đọc lộn sách, chỉ có
mình mới được coi đúng chân kinh. Hai vị đi tới chỗ mỗi lúc một xa nhau rồi
mỗi vị tự luyện lấy những yếu quyết mà mình coi được. Do đó phái Hoa Sơn
chia làm hai phe Khí tông và Kiếm tông.
Phương Chứng thở dài nói tiếp: -Hai vị nguyên là sư huynh, sư đệ chẳng khác
tình cốt nhục đồng bào, sau biến thành thù nghịch.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Có phải hai vị sư huynh, sư đệ phái Hoa Sơn đó là Mẫn Túc
và Chu Tử Phong tiền bối không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.