Luận Về Cuộc Đời - 365 Ngày Khai Sáng Tâm Hồn

306. RỖNG – ĐẦY



Một tay bạn tạo ra sự trống rỗng, tay còn lại bạn tạo ra sự đầy tràn nên khi bạn thực sự trống rỗng thì sự đầy tràn có thể xuất hiện trong sự trống rỗng đó.

 

Đôi khi bạn say mê một hình thức thiền định nào đó. Sự say mê đó tạo ra sự mất tác dụng. Bạn nên để nhiều chiều hướng xuất hiện trong bạn. Bạn nên tham gia ít nhất hai hình thức thiền định: một bị động và một chủ động. Nếu không bạn không thể có được sự cân bằng.

Việc quan sát là một quá trình bị động. Bạn không làm gì cả, đó là một hình thức yên lặng. Đó là một phương pháp thiền định của Phật giáo – rất tốt nhưng không hoàn toàn. Thế nên các tín đồ Phật giáo bị mất cân bằng. Họ trở nên rất tĩnh lặng, rất điềm tĩnh nhưng họ cũng bỏ nhỡ một cái gì đó (những gì tôi gọi là niềm vui sướng).

Phật giáo là một trong những phương pháp tiếp cận đẹp nhất nhưng nó không hoàn toàn. Một cái gì đó bị bỏ nhỡ. Nó không hề huyền bí, không hề thi vị, không hề lãng mạn. Nó gần như chỉ là một bài toán của linh hồn chứ không phải là một bài thơ của linh hồn. Trừ khi bạn nhảy nhót, trừ khi bạn khiêu vũ, nếu không bạn sẽ chẳng bao giờ hài lòng. Bạn hãy tĩnh lặng nhưng bạn hãy vận dụng sự tĩnh lặng của mình để hướng đến niềm vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.