VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 173: Thiên cấp hạ phẩm



Na Y nhìn ra vẻ khó xử của Lâm Minh, vốn nàng cũng không trông cậy vào Lâm Minh hiện tại có thể chiến thắng Xi Cốt Đả, chênh lệch giữa võ giả Luyện Cốt kỳ cùng võ giả Ngưng Mạch kỳ thật lớn, huống chi Xi Cốt Đả còn là nửa bước Hậu Thiên.

Ở trong hiểu biết của nàng xem ra, thực lực của Lâm Minh hẳn là Luyện Cốt cực hạn, còn kém rất nhiều so với võ giả mới vào Ngưng Mạch kỳ.

Nàng nói:

– Ta cũng không yêu cầu huynh giết hắn ngay lúc này, ta có thể chờ ba năm, năm năm!

Ở Na Y xem ra, Lâm Minh nếu có thể ở trong vòng năm ba năm đánh bại Xi Cốt Đả, đã là kỳ tích. Dù sao Lâm Minh mới mười lăm tuổi, không đến hai mươi tuổi đã đạt tới thực lực nửa bước Hậu Thiên, điều này e rằng sẽ sáng tạo kỷ lục mới của Nam Cương gần trăm năm nay!

Lâm Minh không giải thích gì, chỉ nói với Na Y:

– Hết thảy cứ chờ ta từ trong Vu Thần tháp đi ra rồi hãy tính!

Lâm Minh cũng không rõ ràng lắm chính mình rốt cuộc có thể nhận được kế thừa tầng thứ mấy của Vu Thần tháp, thực lực có thể tăng cao bao nhiêu, hiện tại đồng ý trước đều không có ý nghĩa.

– Giao chìa khóa Vu Thần cho ta!

Lâm Minh nói xong, tiếp nhận điếu trụy, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong tay run lên, bước đi tới hướng Vu Thần tháp.

Tuổi thích hợp nhất đi vào Vu Thần tháp là mười sá tuổi, hiện nay Lâm Minh chỉ kém hai tháng là mười sáu tuổi, lúc này tham gia khảo nghiệm coi như là thời cơ tốt nhất.

Vu Thần tháp cao tới mấy chục trượng, toàn thân tản ra hào quang ngọc màu trắng ngà, ở trên đỉnh tháp, có một viên cầu xanh thẳm lớn chừng một xích, phát ra lam quang chói mắt, viên cầu này cũng là đồ án con mắt, giống nhau như đúc với điếu trụy trên tay Lâm Minh.

Cửa tháp có hình vòm, hai bên cửa mỗi bên có một pho tượng cao một trượng, điêu khắc thần thú vật tổ cổ xưa thần bí. Bên trong cánh cửa là một mảng trắng xóa, hoàn toàn không thấy rõ cảnh vật ở bên trong.

Lâm Minh chỉ vừa tới gần Vu Thần tháp, liền cảm nhận được nguyên khí thiên địa vô cùng nồng đậm. Nguyên khí thiên địa là căn bản của võ giả tu luyện! Cái gọi là chân nguyên chính là chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành năng lượng của bản thân, Chân Nguyên thạch cũng là nguyên khí thiên địa ngưng tụ mà thành, bất kể là võ giả Luyện Thể kỳ hay là Tụ Nguyên kỳ bao gồm cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên ở trong đó, tu luyện đều là nguyên khí thiên địa.

“Nguyên khí thiên địa nồng đậm như vậy, nếu ở bên trong này tu luyện chính là làm ít công to!”.

Lâm Minh tham lam hít vào nguyên khí thiên địa ở chung quanh, nhấc chân đi vào Vu Thần tháp.

Cảnh tượng chợt biến đổi, Lâm Minh đi tới một không gian hoàn toàn màu đen, dưới chân là đài đá bằng ngọc cứng rắn, trên đỉnh đầu lại có điểm điểm sao sáng lấp lánh đầy trời. Ở trên đài ngọc phủ kín một lớp cát bạc.

Cảnh tượng bên trong tháp mờ ảo thập phần xinh đẹp. Nhưng ngược lại nguyên khí thiên địa lại loãng hơn, mật độ gần bằng với bên ngoài Vu Thần thánh địa.

“Nguyên khí thiên địa bên trong tháp ngược lại nhạt đi rồi?”. Lâm Minh cảm thấy thật khó hiểu, vốn hắn tưởng rằng bên trong tháp hẳn là nguyên khí thiên địa càng nồng đậm hơn mới đúng.

“Không gian bên trong Vu Thần tháp tương đương như Thất Bảo Lung Linh tháp!”. Lâm Minh nhớ rõ, lúc trước ở trong Thất Bảo Lung Linh tháp, cũng là cảnh tượng như vậy.

Nhớ lại ngày hôm đó tham gia khảo hạch nhập học Thất Huyền võ phủ, đến hiện tại cũng chỉ mới qua thời gian năm tháng mà thôi.

Vẻn vẹn chỉ trong thời gian không tới nửa năm, thực lực của Lâm Minh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ một thiếu niên mới vào Luyện Thể tầng hai non nớt, đến hiện tại, thực lực của hắn đã có thể so với võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ.

Hiện tại Lâm Minh không dám nói mình là thực lực mạnh nhất trong cùng lứa tuổi, nhưng tốc độ tiến bộ thực lực của hắn này ở Thiên Diễn đại lục hẳn là có một không hai!

“Cái gọi là lựa chọn của Vu Thần, chính là xông vào Thất Bảo Lung Linh tháp hay sao? Không biết hiện tại ta mười lăm tuổi thực lực Ngưng Mạch sơ kỳ, có thể tới tầng thứ mấy Lung Linh tháp?”.

Thất Bảo Lung Linh tháp không giống với Vạn Sát trận, thực lực của địch nhân trong Vạn Sát trận là cố định, mà Thất Bảo Lung Linh tháp thì căn cứ vào số tuổi của người thí nghiệm để quyết định độ mạnh của địch nhân. Người thí nghiệm tuổi càng lớn, địch nhân cũng càng mạnh.

Cho nên Thất Bảo Lung Linh tháp, chính là đo lường trình độ thiên tài!

Lúc trước, vị trưởng lão phụ trách khảo hạch ở Thất Bảo Lung Linh tháp từng nói rõ, có thể thông qua tầng thứ nhất Thất Bảo Lung Linh tháp, tức là đủ tư cách, thông qua tầng thứ hai là khá tốt, thông qua tầng thứ ba là ưu tú, thông qua tầng thứ tư là thiên tài, thông qua tầng thứ năm hầu như không có khả năng!

Lúc trước vị trưởng lão kia dám nói lời này, là bởi vì nhìn thấu thực lực của các thí sinh. Mấy chục năm qua, ở Thất Huyền võ phủ chỉ có một mình Tần Hạnh Hiên là thông qua tầng thứ năm.

Lúc trước Lâm Minh cũng chỉ là miễn cưỡng đến tầng thứ năm, cách thông qua tầng thứ năm còn kém xa lắm.

Nghĩ tới chuyện cũ, chiến ý bùng cháy trong lòng Lâm Minh, hiện tại hắn phải kiểm tra đo lường trình độ thiên tài của mình!!!

“Vũ khí, đưa đến một cây thương, chín xích chín tấc, một ngàn hai trăm cân, dùng Trọng Huyền Nhuyễn Ngân chế thành!”.

Lâm Minh duỗi tay ra, trong tay hắn liền xuất hiện một cây trường thương màu bạc, tuy rằng hình dáng giống nhau như đúc với Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, nhưng cây thương này chỉ là bảo khí thứ phẩm, có thể miễn cưỡng rót vào chân nguyên mà thôi.

Vu Thần tháp khảo nghiệm chính là trình độ thiên tài của bản thân võ giả, vật ngoài thân như bảo khí, bảo giáp loại ảnh hưởng với thực lực này, bị áp chế đến mức thấp nhất, điểm ấy cũng không giống với Vạn Sát trận.

Lúc này, ở trước mặt Lâm Minh, một cái hư ảnh dần dần hiện rõ, đây là một người áo đen cầm kiếm, tu vi ở Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Lâm Minh nhớ rõ, lúc trước thời điểm lần đầu tiên hắn xông vào Thất Bảo Lung Linh tháp, đối mặt với địch nhân đầu tiên chỉ là mới vào Luyện Thể tầng hai mà thôi, hiện tại đối phương thực lực cường đại hơn nhiều như vậy, hiển nhiên là bởi vì tuổi của mình tăng lớn hơn.

Võ giả áo đen vừa xuất hiện, liền xung phong vọt tới hướng Lâm Minh. Lâm Minh ngay cả thương đều không dùng, tiện tay chém ra một quyền, hơn một trăm sóng chấn động chân nguyên bay vụt ra ngoài, giống như con rắn độc chìm vào thân thể võ giả kia.

Chỉ nghe “phốc” một tiếng, võ giả kia ngã xuống đất chết tiêu.

Đối với Lâm Minh hiện tại mà nói, tu vi Luyện Thể tầng hai đỉnh phong thật sự quá yếu.

Kỳ thật, thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, tu vi có thể đạt tới Luyện Thể tầng hai đã phi thường không tệ rồi.

Như Na Y Na Thủy, có thể ở mười bốn, mười lăm tuổi đạt tới Luyện Tạng kỳ Luyện Thể tầng ba, cũng chính là thiên tài hiếm thấy.

Như Tần Hạnh Hiên, ở mười lăm tuổi đã đạt tới Luyện Cốt kỳ Luyện Thể tầng năm, thì chính là yêu nghiệt.

Mà như Lâm Minh, ở mười lăm tuổi đạt tới Dịch Cân kỳ, mà chiến lực thực sự có thể sánh bằng với võ giả Ngưng Mạch kỳ, thì điều đó khiến mọi người kinh sợ!

Thông qua cửa thứ nhất rất thoải mái, Lâm Minh nhấc chân chuẩn bị đi vào tầng thứ hai. Đúng lúc này, Lâm Minh lại cảm giác được, tên võ giả bị mình đánh chết kia lại hóa thành một luồng năng lượng vô hình nhảy vào thân thể của mình. Luồng năng lượng này giống như mưa xuân làm dịu tứ chi bách hải của Lâm Minh, chẳng những xâm nhập xương thịt gân da, ngay cả kinh mạch vốn bị bế tắc, dường như đều buông lỏng một ít.

“Hả?”. Lâm Minh chợt nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ đây là cái gọi là Vu Thần lực? Ta hiểu rồi! Vu Thần lực, kỳ thật chính là nguyên khí thiên địa tinh khiết ngưng tụ cao độ mà thành. Nguyên khí thiên địa trong Vu Thần tháp này sở dĩ loãng hơn, chính là vì nguyên khí thiên địa ngưng tụ thành những võ giả ảo ảnh này! Giết võ giả ảo ảnh là có thể hấp thu nguyên khí thiên địa tinh thuần đó. Quả thực rất thần kỳ!”.

Vận chuyển chân nguyên, Lâm Minh phát hiện rõ ràng, luồng nguyên khí thiên địa đó lại giúp cho tu vi Dịch Cân kỳ của hắn càng thêm củng cố, mơ hồ có chiều hướng rảo bước tiến lên Dịch Cân kỳ đại thành.

Vô cùng mừng rỡ, đại năng lập ra bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp này thật sự quá tài tình, không ngờ lại có thể phát minh loại phương pháp này để kế thừa nguyên khí thiên địa. Nói vậy bản thân Vu Thần tháp này chính là một Tụ Nguyên pháp trận thật lớn.

Tuy nhiên, tụ nguyên này có thể ngưng tụ thành chân nguyên dù sao cũng có hạn, khó trách chỉ có Vu nữ nhiều lần đảm nhiệm mới có thể đi vào Vu Thần tháp lịch lãm.

Nhấc chân đi vào tầng thứ hai Vu Thần tháp, liền xuất hiện đối thủ là một võ giả áo đen mới vào Luyện Thể tầng ba.

Tu vi này, kỳ thật là tu vi tiêu chuẩn của thiếu nam thiếu nữ thiên tài mười lăm tuổi. Lúc trước thời điểm Vương Nghiễn Phong tham gia khảo hạch Thất Huyền võ phủ, cũng chính là mới vào Luyện Thể tầng ba mà thôi.

Võ giả áo đen vừa mới xuất hiện, Lâm Minh liền động ngón tay, bảy trăm, tám trăm đợt chấn động chân nguyên nhảy vào trong cơ thể võ giả kia, trực tiếp chấn dập nát ngũ tạng lục phủ của hắn!

Ở mấy tầng trước của Vu Thần tháp này, Lâm Minh không muốn tiêu hao nhiều năng lượng, bởi vì bắt đầu từ tầng thứ tư, độ khó của Vu Thần tháp sẽ tăng lên một mảng lớn.

Lâm Minh lại hấp thu luồng nguyên khí thiên địa này, chân nguyên càng thêm nồng đậm.

Lâm Minh tiến vào thế như chẻ tre, tầng thứ ba Vu Thần tháp, đối thủ là hai võ giả áo đen Luyện Tạng đỉnh phong.

Lâm Minh run lên ngân thương, thi triển ra thân pháp Kim Bằng Phá Hư, trong nháy mắt hiện ra ngay trước mặt hai gã võ giả áo đen, trước khi họ kịp phản ứng, một thương một người toàn bộ đâm chết!

Hấp thu thêm hai năng lượng này, Lâm Minh cảm nhận chân nguyên trong cơ thể đã đạt tới cực hạn, nếu tăng thêm một bước, vậy sẽ đột phá Dịch Cân đại thành.

Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng: “Trong Vu Thần tháp này quả nhiên ẩn chứa Vu Thần lực cường đại, đây còn là vì tu vi của ta rất cao, chân nguyên cũng dày đặc hơn, nếu ta chỉ là tu vi Luyện Tạng kỳ, xông vào tầng thứ ba e là đã sớm đột phá cảnh giới!”.

Đúng lúc này, không gian trước mặt Lâm Minh xao động một trận, rồi bỗng dưng xuất hiện một viên cầu màu máu, viên cầu này dày chừng một xích, mặt trên phủ kín hoa văn phức tạp, ở vị trí viên cầu đối diện với Lâm Minh, có một chỗ lõm hình tròn, vừa vặn tương ứng với chìa khóa Vu Thần.

Na Y đã nói qua, chỉ có dùng chìa khóa Vu Thần, mới có thể mở ra bốn tầng phía sau, còn ba tầng phía trước chỉ có thể xem như bên ngoài tháp.

Lâm Minh lấy ra chìa khóa Vu Thần từ trong Tu Di giới, thật cẩn thận đặt vào bên trong chỗ lõm.

Ngay khoảnh khắc đó, chìa khóa Vu Thần dường như hòa tan đi, viên cầu màu máu phát ra hào quang đỏ rực.

Ở bên tai Lâm Minh, vang lên một chuỗi tiếng chú ngữ, chú ngữ này cùng một loại với chú ngữ Na Y niệm khi cầu nguyện trước đây.

“Hả? Chẳng lẽ chú ngữ này là…”. Lâm Minh rung động trong lòng, trước đây Na Y mở ra Truyền Tống trận Vu Thần thánh địa, mở ra cửa chính Vu Thần tháp, đều niệm qua chú ngữ cùng loại, nhưng bởi vì Na Y niệm có hơi mơ hồ, cho nên Lâm Minh không chú ý gì lắm, chỉ nghĩ đây là chú ngữ nào đó của Vu Thần giáo.

Hiện tại chú ngữ vang lên ở bên tai Lâm Minh, hắn nghe được rõ ràng, chú ngữ này dĩ nhiên là đến từ ngôn ngữ của Thần Vực!

Lâm Minh liên tục cắn nuốt hai mảnh nhỏ linh hồn của đại năng Thần Vực, tuy rằng đều chỉ là mảnh nhỏ, nhưng hai người kết hợp lại cũng có thể đại khái nghe hiểu ngôn ngữ của Thần Vực.

Bên trong viên cầu truyền ra thanh âm là: “Bình định cấp bậc thiên tài là Thiên cấp hạ phẩm, phù hợp với yêu cầu truyền tống!”.

“Bình định cấp bậc thiên tài? Thiên cấp hạ phẩm?”. Lâm Minh ngây ngẩn cả người, thiên tài cũng có tiêu chuẩn khảo hạch đo lường hay sao?

Mình là Thiên cấp hạ phẩm!

Tuy rằng không biết Thiên cấp hạ phẩm rốt cuộc là trình độ gì, nhưng Lâm Minh có thể khẳng định rằng Thiên Vận quốc, Nam Cương, thậm chí mở rộng đến phạm vi hai mươi vạn dặm toàn bộ thống trị của Thất Huyền cốc, thực lực của người cùng lứa tuổi có thể vượt qua mình, tuyệt đối rất có hạn!

Như vậy cái gọi là phù hợp yêu cầu truyền tống lại là chuyện gì? Truyền tống thì sẽ truyền tống đến đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.