VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1313: Tiểu luân hồi đạo



– Sau lưng Lâm Minh là cái gì? Chẳng lẽ cũng là Luân Hồi Bàn?

– Không thể nào, Lâm Minh làm sao có được Luân Hồi Bàn? Đây không phải là truyền thừa tuyệt mật của Phổ Đà sơn sao?

Trong đám người trẻ tuổi tuấn kiệt, nhìn thấy ánh mắt Lâm Minh hóa thành vòng xoáy màu đen, chung quanh thân thể của Lâm Hinh hội tụ luân hồi chi lực đều giật mình.

Loại cảm giác này không khác gì Hành Si cả!

Mà Luân Hồi Bàn với tư cách võ học vô thượng của Phổ Đà sơn, là ngọc giản nguyên vẹn chính thức, đã ít càng thêm ít, đệ tử hạch tâm của bổn môn còn không đủ học, làm sao có thể đi truyền thụ cho bên ngoài?

Hơn nữa mặc dù là phật môn dùng nhân đạo làm giáo nghĩa, cũng tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn đi công khai võ học của mình.

– Lâm Minh làm sao biết được võ học của phật môn!

– Nhìn con mắt Lâm Minh ta cảm giác mình như lâm vào trong sương mù vậy, không cẩn thận tâm thần sắc thất thủ.

Trong suy nghĩ của mọi người Lâm Minh chính là quái tài, dứt bỏ tu vị không nói ra, phương diện khác Lâm Minh không có sơ hở, hiện tại hắn còn biết rõ võ học vô thượng của phật môn thì người khác sống thế nào nữa?

Mà lúc này một lão đầu cảnh giới Thánh Chủ lắc đầu, nói:

– Không đúng… Đây không phải Luân Hồi Bàn, Luân Hồi Bàn được chư thiên vạn vật thừa nhận, có thể luân hồi Thiên Đạo, có khí thế không thể nghịch chuyển, Lâm Minh thi triển ra còn kém rất nhiều, hắn chỉ là tiểu luân hồi đạo mà thôi…

– Đúng vậy, Luân Hồi Bàn là võ học vô thượng, chính là bí thuật bất truyền của Phổ Đà sơn, chỉ có đệ tử hạch tâm và đệ tử thân truyền của Thiên tôn mới có thể học tập, Lâm Minh không có khả năng học được. Hắn thi triển ra chỉ là tiểu luân hồi đạo, tiểu luân hồi đạo rất phổ biến, rất nhiều phật môn đều có được, muốn học tập cũng không tính khó khăn.

– Kẻ này thật đáng sợ, tiểu luân hồi đạo cũng không tính là công pháp quá tinh thâm, thậm chí có thể nói là công pháp yếu nhược, nó dường như là cường giả Giới Vương sáng tạo ra mà thôi. Về sau có không ít người luyện tới đại thành, kể từ đó chế tác ngọc giản rất nhiều, Thánh Chủ, Thần Quân đều có thê học tập. Có thể nói là công pháp truyền lưu rộng rãi, Lâm Minh có thể tu tập tới đại thành, thậm chí còn khiến nó có một tia say mê hấp dẫn như Luân Hồi Bàn đã là không tưởng tượng nổi rồi.

– Xác thực không thể tưởng tượng nổi. Lão phu ngay từ đầu còn có chút hiểu lầm.

Một bộ công pháp bị người ta luyện tới cảnh giới cao nhất, như vậy người nọ có thể chế tác công pháp ngọc giản nguyên vẹn, công pháp vô thượng cũng như vậy, chỉ tiếc có thể tu luyện võ học vô thượng tới mức tận cùng thật sự rất khó khăn rất khó khăn, Thiên Tôn cũng chưa chắc làm được, dù sao người khác sáng tạo công pháp vô thượng không phù hợp với mình..

Dưới loại tình huống này tiểu luân hồi đạo tuy chỉ là hàng thường, nhưng mà tông phái phật đạo cấp Giới Vương lại có được dễ dàng. Công pháp như vậy uy lực tự nhiên không được.

Muốn nói giật mình nhất không thể nghi ngờ là đệ tử Phổ Đà sơn.

Trong hàng ghế của Phổ Đà sơn đều là tăng lữ, vải bố áo trắng, hoặc là vải bố tăng bào màu vàng, chân mang giầy rơm, cho dù thực lực của bọn họ thâm bất khả trắc nhưng cho dù thế nào đi ra ngoài vẫn là quần áo đơn giản như vậy.

– Lâm Minh kẻ này tuệ căn cực cao, linh hồn của hắn ẩn chứa lực lượng đặc thù. Nếu như không phải nhờ loại lực lượng này, tiểu luân hồi đạo của hắn không thể đạt tới cảnh giới này.

Một lão tăng lông mi trắng nói ra, giọng của hắn trầm bổng du dương, làm cho người nghe hết sức thoải mái.

Bên cạnh lão tăng có một thanh niên cao gầy chắp tay trước ngực, niệm một câu phật hiệu.

– Đệ tử hổ thẹn. Tiểu luân hồi đạo đệ tử học được từ lúc nhỏ, cũng được thiền sư chỉ điểm, nhưng mà cho tới bây giờ còn kém hơn một nửa của Lâm thí chủ, hơn nữa còn buông tha thật nhanh.

Đối với đệ tử Phổ Đà sơn mà nói. Tiểu luân hồi đạo chỉ là công pháp nhập môn, giống như Cơ Sở Thương Quyết và Cơ Sở Kiếm Quyết của các môn phái bình thường, học tập một thời gian ngắn có thể tu luyện công pháp cao hơn.

Thanh niên cao gầy nó chuyện tên là Đạo Si, cũng là đệ tử thân truyền của Thiên Tôn Phổ Đà sơn, thực lực và thiên phú kém Hành Si một chút, so về căn cơ thì vững vàng hơn nhiều, tuyệt không phải hạng người bình thường.

– Lâm Minh xác thực có tuệ căn cực cao, nhưng mà trong tâm cố chấp, sát phạt qua thịnh, chưa hẳn thích hợp với phật môn…

Lão tăng lắc đầu, dường như động tâm ái tài, kỳ thật hắn cũng tinh tường, lần này tranh đệ nhất nếu Lâm Minh muốn gia nhập thế lực Thiên tôn thật sự quá đơn giản, trừ khó tiến vào Thần Mộng Thiên Cung ra, bởi vì Thần Mộng Thiên Cung không thu nam đệ tử, những thiên cung khác có thể tùy tiện lựa chọn..

Nói về nội tình thì Phổ Đà sơn cũng chẳng kém gì Thần Mộng Thiên Cung, Phổ Đà sơn ngược lại không thu nữ đệ tử, bởi vậy đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Lúc này trên lôi đài Lâm Minh mình thi triển uy lực luân hồi võ ý mà kinh ngạc.

Luân hồi võ ý hắn không cần từ lâu, đây là công pháp trọng điểm công kích linh hồn, từ khi thực lực của hắn tiến bộ thì nó tiến yếu hơn quá nhiều.

Hiện tại đột nhiên thi triển ra dường như bởi vì mình tu luyện thần mộng pháp tắc, luân hồi võ ý cũng có tiến bộ thật lớn, đương nhiên nếu như đổi thành Thiên Đạo Tài Quyết, tam nguyên tụ đỉnh những tuyệt chiêu ẩn giấu của Lâm Minh thì không bằng, nhưng mà cũng giúp Lâm Minh đang dạng chiêu thức và tính linh hoạt.

– Lâm thí chủ, ngươi làm cho bần tăng ngạc nhiên đấy, tiểu luân hồi đạo lại có thể tu luyện tới mức này, bần tăng mặc cảm, nếu như Lâm thí chủ thuở nhỏ gia nhập Phổ Đà sơn, chỉ sợ hiện tại đã là cao tăng rồi, thực lực còn vượt qua bần tăng.

Lâm Minh mỉm cười,

– Nguyên lai công pháp này tên là tiểu luân hồi đạo sao? Nhưng mà tại hạ không quá nhiều hứng thú với xuất gia, đành phải vô duyên không nghe được phật hiệu, nhiều lời vô ích, chiến đi!

Chữ chiến vừa ra thì khí thế Lâm Minh tăng nhiều, kỳ thật Lâm Minh cũng rõ ràng chỉ dùng tiểu luân hồi đạo đối kháng Hành Si là không thể nào, hy vọng duy nhất của hắn là dùng tiểu luân hồi đạo hiểu rõ bí mật luân hồi lĩnh vực của Hành Si mà thôi, cuối cùng đánh phá Bát Bộ Phù Đồ của Hành Si.

– Vậy thì bần tăng không khách khí, dùng đẳng cấp công pháp áp chế Lâm thí chủ, thật sự thắng mà không võ, nhưng mà bất đắc dĩ Hành Si tư chất chưa đủ, dùng tiểu luân hồi đạo đối kháng Lâm thí chủ thì thua không thể nghi ngờ, chỉ có thể như thế.

Hành Si nói tuy khiêm tốn, nhưng một câu “Thắng mà không võ” vẫn là ám chỉ, mặc dù bởi vì Lâm Minh thi triển tiểu luân hồi đạo làm cho chiến cuộc nhìn có chút biến hóa, nhưng cuối cùng thắng vẫn là Hành Si. Hành Si nói cẩn thận như vậy nhưng cuộc chiến không có thay đổi.

Lâm Minh dùng tiểu luân hồi đạo làm cho người ta kinh diễm là vì hắn phát huy công pháp nát tới mức này, mà cũng không phải công pháp này mạnh bao nhiêu, về phần khám phá luân hồi lĩnh vực càng là chuyện không có khả năng, công pháp thần võ vô thượng há dễ dàng khám phá như vậy?

– Lâm Minh quá có hại chịu thiệt.

– Đúng vậy, dùng công pháp Giới Vương bình thường đối kháng thần võ vô thượng, hơn nữa luận căn cơ và nội tình Lâm Minh cũng không bằng Hành Si, chỉ bằng thiên phú thì không thắng được.

– Đáng tiếc hắn vẫn còn rất trẻ, Thiên Đạo Tài Quyết bị phá thì hắn đã không có thủ đoạn hữu hiệu hơn.

Mọi người nói chuyệ thì trên người Hành Si bao phủ Bát Bộ Phù Đồ bắt đầu xoay tròn, mỗi thần minh trên một tầng như sống lại.

– Ầm ầm!

Hư không giống như bị đánh rách tả tơi, Bát Bộ Phù Đồ trùng trùng điệp điệp trấn áp Lâm Minh.

Trong nháy mắt đó Lâm Minh cảm thấy thân thể như bị một đạo khí cơ cường đại áp xuống căn bản không thể động đậy.

– Công pháp thần võ vô thượng của phật môn quả nhiên cường đại, mặc kệ ta có lấy trứng chọi đá hay không, một trận chiến này ta đều dùng toàn lực ứng phó!

Lâm Minh thúc dục luân hồi võ ý tới tận cùng, cùng lúc đó hắn mở tà thần lực, thậm chí đồng thời thiêu đốt bổn mạng tinh huyết.

Lần thiêu đốt tinh huyết thứ ai đã là cực hạn của Lâm Minh, mặc dù còn khôi phục nhưng máu huyết cũng không thể lại thiêu đốt tiếp.

Hồng Mông không gian!

Lâm Minh hét lớn một tiếng, sau lưng Huyết Đế Tôn Liên Hoa nở ra.

Hồng Mông không gian có thể nói là lĩnh vực chi vương!

– Hô —

Lâm Minh dùng thiêu đốt máu huyết đổi lực lượng thúc dục Hồng Mông không gian, làm cho Hồng Mông không gian mạnh tới âận cùng, phạm vi bao phủ mười dặm, trực tiếp chống lại luân hồi lĩnh vực của Hành Si.

Dùng Hồng Mông không gian đối kháng luân hồi lĩnh vực!

Hai chủng công pháp thần võ vô thượng đụng nhau, lĩnh vực đấu lĩnh vực!

Bồng bồng bồng!

Hồng Mông chi khí nặng nề trút xuống luân hồi trong lĩnh vực! Từng sợi tinh hồn trong luân hồi lĩnh vực vỡ nát, cùng lúc đó Hồng Mông không gian cũng bị chặt đứt.

Đây là một va chạm đáng sợ.

– Ân?

Trong nội tâm Hành Si cả kinh, hắn vốn cho rằng Lâm Minh ý định trực tiếp dùng tiểu luân hồi đạo đối kháng Bát Bộ Phù Đồ cảu hắn, như vậy hắn phải thua không thể nghi ngờ, càng không khả năng nhìn thấu luân hồi lĩnh vực.

Nhưng mà hiện tại Lâm Minh đã có ý định khác, hắn dùng Hồng Mông không gian đến suy yếu luân hồi lĩnh vực, sau đó dùng tiểu luân hồi đạo cắt nhập trong đó!

Hành Si là nhân vật bậc nào, tri thức và kinh nghiệm võ đạo của hắn đã đến đăng phong tạo cực, vừa nhìn đã hiểu ý của Lâm Minh.

– Tạch tạch tạch Tạch…

Luân hồi lĩnh vực bị Hồng Mông không gian không ngừng xơi tái áp chế!

– Cái gì! ?

Mọi người đều không ngờ rằng Lâm Minh đang ở hạ phong tuyệt đối còn có thể sử dụng chiêu thức áp chế Hành Si, Hồng Mông không gian cường đại vượt xa dự đoán của mọi người.

Tuy Hồng Mông không gian không hoàn chỉnh, nhưng mà đó là kỹ năng chuyên chúc, mà Luân Hồi Bàn chính là công pháp thần võ vô thượng phức tạp, trong đó có siêu độ chúng sinh, Bát Bộ Phù Đồ, khổ hải trầm luân… Rất nhiều kỹ năng ở trong đó, luân hồi lĩnh vực chỉ là một loại trong đó mà thôi, như thế tự nhiên Hồng Mông không gian còn hơn luân hồi lĩnh vực!

– PHÁ…

Lâm Minh hét lớn một tiếng, cầm trường thương trong tay tiến quân thần tốc, chỉ nghe âm thanh xé rách tơ lụa vang lên, Lâm Minh trực tiếp xông vào luân hồi lĩnh vực.

Trong lúc nhất thời các loán linh địa ngục, linh hồn cực khổ toàn bộ đánh tới Lâm Minh!

Lâm Minh trong tích tắc này tâm thần thất thủ, hắn cảm giác đầu của mình như lâm vào bể khổ vô tận, trở thành một thành viên của oán linh, trong lúc hỗn loạn trải qua vô số luân hồi và công kích mình.

– Tỉnh lại!

Lâm Minh cắn đầu lưỡi một cái, vận chuyển luân hồi võ ý và hai mắt hình thành vòng xoáy khổng lồ, cắn nát tất cả oán linh.

Thần thức của hắn khôi phục thanh tỉnh.

– Đây là luân hồi lĩnh vực!

Hai mắt Lâm Minh như thôn phệ hào quang, hắn muốn nhìn rõ luân hồi lĩnh vực này.

Mà đúng lúc này Lâm Minh nghe được giọng của tai Hành Si.

– Lâm thí chủ đúng là nhân kiệt, thủ đoạn chiến đấu cao siêu, phách lực mười phần, đáng tiếc bần tăng không cho ngươi thành công đâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.