VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 2233: Khát vọng



– Biết rõ!

Rất nhiều người cao giọng trả lời.

– Rất tốt… Trận đại kiếp nạn này ta cũng biết, hơn nữa biết rõ đại khái còn nhiều hơn các ngươi…

Lâm Minh dường như lâm vào ưu tư thật sâu, hắn nhìn qua võ giả Nhân tộc trước mặt, nhìn qua tinh vân màu đen xa xa, trầm mặc rất lâu mới chậm rãi mở miệng nói: 

– Ba tỷ sáu trăm triệu năm trước Nhân tộc cũng giống như hiện tại, đối mặt với đại quân Thánh tộc còn mạnh hơn gấp mấy lần, đối mặt với Hoang lúc đỉnh phong, đối mặt Thiên Tôn và Chân Thần của Thánh tộc nhiều gấp mấy lần! Thực lực sai biệt quá lớn, Nhân tộc không có phần thắng, ít nhất từ tư duy bình thường mà nhìn, bọn họ sẽ bị hủy diệt, bị nô dịch, nhưng mà trận chiến ấy Nhân tộc đánh thắng, các ngươi biết dựa vào cái gì không?

Một câu hỏi của Lâm Minh làm cho rất nhiều người lâm vào mờ mịt, bọn họ mặc dù biết ba tỷ sáu trăm triệu năm trước có đại kiếp nạn, nhưng mà thời gian quá xa xưa, cộng thêm rất nhiều thế lực lớn bị diệt, nhiều lịch sử đã đánh rơi, bọn họ chỉ biết rõ Phong Thần Thiên Tôn suất lĩnh Nhân tộc đánh thắng trận chiến đó, cụ thể thì không rõ ràng.

– Một tộc loại có thể sừng sững Tam Thập Tam Thiên, có được ranh giới, có chủ quyền, có được tự do, như vậy nó hoặc là có thực lực cường đại, hoặc là có được tâm huyết của mình! Một dân tộc tâm huyết, con dân tộc loại nương tựa theo huyết mạch hình thành, chiến đấu vì tôn nghiêm của bản thân.

– Ba tỷ sáu trăm triệu năm trước, thực lực của Nhân tộc kém xa Thánh tộc, tuy nhiên không có khiếp sợ gì cả! Phong Thần Thiên Tôn đứng điểm binh trên Phong Thần đài, hai trăm Thiên Tôn, hai trăm thần thú, mấy trăm vạn Thánh Chủ! Dùng Thánh Chủ làm vũ khí, dùng Thiên Tôn làm tướng, Nhân tộc toàn dân giai binh chém giết sinh tử với Thánh tộc, cuối cùng nhất Phong Thần Thiên Tôn dẫn đầu hơn mười Thiên Tôn tuyệt đỉnh của Nhân tộc tự nguyện thiêu đốt tánh mạng của mình, bố thành đại trận, phong ấn linh hồn Hoang!

– Trận chiến ấy Nhân tộc Thiên Tôn, Giới Vương, Thánh Chủ cơ hồ chết hết, võ đạo văn minh suy sụp, truyền thừa đoạn tuyệt, muốn lại phát triển cần phải trả giá nhiều thời gian và tâm huyết. Nhưng mà tất cả đều đáng giá, bởi vì chúng ta bảo toàn… Tôn nghiêm! 

Lâm Minh nói ra hai chữ sau cùng, trong lúc nhất thời toàn trường lặng ngắt như tờ, hơn mười vạn đệ tử Ma Tiên Cung hoặc đứng trên quảng trường, hoặc là lơ lửng trong tinh không, bọn họ đều lẳng lặng lắng nghe, biểu hiện trên mặt đầy sùng kính và trang trọng.

– Bởi vì những tiền bối hy sinh, chúng ta không cần như sống như nô lệ, chúng ta có thể có võ đạo văn minh của mình, dù nó không phải tốt nhất, chúng ta có ranh giới tự nhiên, dù là chỉ có một trọng thiên, chúng ta một lần nữa phát triển, tất cả làm từ đầu, nhưng mà đến khi chúng ta chính thức phát triển, làm cho võ đạo văn minh lại tỏa sáng lần nữa, Thánh tộc lại tới, dã tâm còn lớn hơn lúc trước.

– Bọn chúng muốn từng bước xưng bá Tam Thập Tam Thiên, đầu lĩnh của chúng là Tạo Hóa Thánh Hoàng, muốn dung hợp với Hoang làm một thể, cuối cùng hút khô tính mạng tinh hoa của tất cả đại chủng tộc trong Tam Thập Tam Thiên, siêu việt Chân Thần. Hắn xem Hồn Tộc trở thành đối thủ, xem Nhân tộc chúng ta thành đá kê chân, đúng, giống như hai kỵ sĩ trên chiến trường cho ngựa ăn no, bọn chúng xem Nhân tộc chúng ta là cỏ cho ngựa ăn.

Lâm Minh thản nhiên nói ra những lời này, võ giả Ma Tiên Cung ở đây lập tức kích động lên, rất nhiều người thở hổn hển, mạch máu trên cổ như vỡ ra, nhưng bỏi vì Lâm Minh đứng trên đài cao, bọn họ không nói chuyện, đây là tôn kính với Lâm Minh.

Lâm Minh trầm mặc trong mười hô hấp, đột nhiên hỏi ngược lại: 

– Các ngươi muốn làm cỏ cho ngựa ăn không?

– Bọn chúng muốn chết!

Có một đại hán nhảy ra, hắn hô cực to, vừa rồi Lâm Minh trầm mặc mười hô hấp làm hắn kìm nén không được.

– Bọn chúng đáng chết!

Có người rút hai cây búa lớn ma sát với nhau.

– Liều với bọn chúng!

– Con mẹ nó, lão tử chịu đủ rồi!

Võ giả đều là có tâm huyết, thực tế chủng tộc bị ức hiếp lâu như thế, cho dù vì bọn họ hay vì chủng tộc, thời điểm sinh tử tồn vong, bọn họ chẳng khác gì thùng thuốc nổ.

– Ta cũng không muốn!

Lâm Minh cao giọng nói ra:

– Tiền bối của chúng ta không riêng gì Phong Thần Thiên Tôn; còn có Hỗn Nguyên Thiên Tôn tự hóa thành thâm uyên ác ma tử chiến với Thánh tộc; vì đại kiếp nạn mà kéo dài tính mạng ba trăm triệu năm, cuối cùng kéo dài thời gian cho tinh nhuệ Nhân tộc tiến vào vũ trụ man hoang, còn có Tam Sinh lão nhân tự hi sinh thân mình chặn cửa… Còn có rất nhiều người khác, rất nhiều Thiên Tôn, Giới Vương, Thánh Chủ và các võ giả tu vị thấp, thậm chí là bình dân chết thảm, bọn họ phục vụ quên mình đổi lấy chúng ta có thể sinh hoạt ở nơi đây, chẳng lẽ chính là vì chúng ta sẽ làm cỏ cho ngựa ăn sao?

– Chúng ta thừa nhận cô độc xa xứ, tiến vào man hoang làm bạn với hung thú, chém giết, ma luyện, hi sinh, chúng ta tắm trong máu tươi, bò lăn trong thịt nát.

– Chúng ta lịch lãm rèn luyện vì đề cao tu vị, khổ tu, bí cảnh, du tẩu với sinh tử. Chúng ta chính là chúng ta, Nhân tộc! Chúng ta tới từ Thần Vực, chúng ta muốn… Về nhà! Lâm Minh nói ra câu cuối cùng, giọng nói đột nhiên đề cao, trước mặt Lâm Minh, tất cảc hiến sĩ Ma Tiên Cung gầm thét lên như sấm sét.

– Chúng ta phải về nhà!

– Giết về Thần Vực!

– Diệt Thánh tộc cẩu!

– Nhân tộc bất hủ!

Từng tiếng hô vang tận mây xanh, thiêu đốt tâm huyết trong người tới cực điểm, bọn họ có thể sáng tạo kỳ tích.

Dù là hiện tại, trước mặt bọn họ là núi đao biển máu vô tận, bọn họ cũng không chút do dự xông tới.

Một chi đội ngũ tâm huyết bộc phát sức chiến đấu không gì sánh được, chiến thắng địch nhân cường đại hơn bọn họ gấp mười lần.

Tiếng hò hét như thủy triều tiếp tục trong một phút vẫn không yếu ớt, một chiến sĩ rút binh khí ra bay thẳng về phía chân trời.

Cũng có nữ nhân bụm mặt mình khóc rống lên.

Bọn họ muốn đánh về, cho dù là chết trận, bọn họ cũng muốn chết ở Thần Vực.

– Rất tốt! Như vậy nghỉ ngơi và hồi phục ba canh giờ, sau đó đi theo ta giết trở về!

Lâm Minh vung tay lên, các đệ tử Ma Tiên Cung cảm giác mình như nổ tung, lúc này cho dù Thiên Tôn ngăn cản trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ xông lên đánh bại.

Có ít người đã không thể chờ được rồi, bắt đầu thu thập đan dược, vũ khí, bọc thép, chuẩn bị cho chiến đấu sắp bắt đầu.

Bọn họ không chờ được thêm chút nào nữa.

Tạo Hóa thánh tử thì như thế nào, cho dù không địch lại thì chỉ chết mà thôi.

– Lâm ca, chuyện này…

Tiểu Ma Tiên không nghĩ tới, Lâm Minh nói một phen lại sinh ra hiệu quả này.

Vốn các đệ tử Ma Tiên Cung mặc dù có tâm huyết, nhưng nếu bảo bọn họ chính diện va chạm với Tạo Hóa thánh tử thì rong lòng bọn họ sẽ có sợ hãi, dù sao thực lực sai biệt quá lớn.

– Chúng ta là muốn đi đối phó Tạo Hóa thánh tử?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.