VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 293: Ta ra tài liệu



Bảo Khí các Thất Huyền cốc tọa lạc ở ngọn núi chính Luyện Khí tông. Đừng thấy sức chiến đấu của đệ tử Luyện Khí tông và Trận tông kém rối tinh rối mù, nhưng mà địa vị của bọn họ ở Thất Huyền cốc lại có tầm ảnh hưởng lớn. Hai tông môn mỗi năm được chia tài nguyên chưa chắc kém hơn Kiếm tông và Hợp Hoan tông bao nhiêu.

Bảo khí đệ tử Thất Huyền cốc dùng đến có chín mươi phần trăm ra từ tay Luyện Khí tông. Mà về phần những pháp trận tu luyện, tụ linh, hộ sơn đại trận… Kia thì đều ra từ tay Trận tông.

Giữa bảy phân tông lớn của Thất Huyền cốc tồn tại quan hệ nương tựa lẫn nhau, đây cũng là nguyên nhân Thất Huyền cốc tuy rằng nội bộ mâu thuẫn rất mạnh nhưng lại có thể một mực duy trì dài đến sáu trăm với một sự cân bằng kỳ diệu.

Lâm Minh sau khi đi tới Bảo Khí các, một trưởng lão mặc áo dài đỏ đã chờ ở đó. Hắn là trưởng lão ngoại môn của Luyện Khí tông Lưu Huyền, tu vi đạt tới Tiên Thiên sơ kỳ. Với tuổi của hắn, đời này đạt tới Toàn Đan khả năng gần như bằng không. Mà luận sức chiến đấu, hắn cũng là một cấp tương đối dưới chót trong hàng cường giả Tiên Thiên. Vì thế hắn cũng không đi tinh nghiên những võ kỹ chiến đấu mà một lòng một dạ nhào vào luyện khí. Bởi vậy bảo khí trải qua tay hắn chế tạo ra đều phi thường không tồi.

Nhìn thấy Lâm Minh cưỡi Thần Phong điêu bay tới, Lưu Huyền từ xa cười nói:

– Ha ha! Lâm sư điệt, lão phu chờ đợi đã lâu.

Hiện giờ thân phận của Lâm Minh ở Thất Huyền cốc có thể nói là chạm tay có thể bỏng. Lưu Huyền tuy là trưởng lão nhưng lại cũng phải cung kính trăm bề đối với Lâm Minh.

– Ra mắt trưởng lão.

Lâm Minh cung kính hành lễ.

Nhìn thấy Lâm Minh lễ kính với mình như vậy, Lưu Huyền tâm tình cũng không tệ, nói:

– Lâm sư điệt theo ta tới, ta dẫn ngươi đi lựa chọn một món bảo khí địa giai hạ phẩm thuận tay. Chỉ cần ngươi nhìn trúng, tùy tiện chọn.

Bảo khí nhân giai thượng phẩm đã rất quý báu, cần Luyện Khí sư Tiên Thiên sơ kỳ mới có thể tạo ra, bảo khí bậc này ở trong nước nhỏ có tiền mà không có hàng, cũng chỉ có hạng người như Trương Quan Ngọc mới có thể cậy vào Liên Hợp thương hội kiếm được một thanh.

Mà bảo khí địa giai hạ phẩm thì cần Luyện Khí đại sư Tiên Thiên trung kỳ thậm chí Tiên Thiên hậu kỳ mới có thể tạo ra, hơn nữa có tỷ lệ thất bại rất cao. Dù là Bảo Khí các Thất Huyền cốc cũng tồn lượng không nhiều, trong đó nổi bật như Huyết Lãng đao của Trương gia thậm chí có thể khiến võ giả Tiên Thiên hậu kỳ đỏ mắt.

Lưu Huyền nói rồi, từ trong Tu Di giới lấy ra một chiếc chìa khóa hình lục giác ấn vào trong trận bàn bên cạnh cửa Bảo Khí các, chỉ nghe tiếng vang “ù ù”, cánh cửa Bảo Khí các chậm rãi mở ra hai bên.

Theo cửa lớn mở ra, lộ ra một không gian tối đen như mực, một luồng khí sát phạt theo đó ập vào mặt. Đây là hàn khí và sát khí tích tụ của bảo khí cao cấp để đã lâu.

– Lâm sư điệt, ngươi muốn nhìn bảo khí gì?

– Thương!

Lâm Minh nói không chút do dự. Hiện tại cùng cao thủ chiến đấu, bảo khí của đối phương ít nhất cũng là nhân giai trung phẩm, hơn nữa là một cấp cao nhất trong bảo khí cùng cấp. Cách bảo khí địa giai cũng không xa.

Trong loại chiến đấu này, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đã có vẻ yếu ớt. Sau trận chiến với Khương Bạc Vân lần này, dù có chân nguyên của Lâm Minh bảo hộ, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương vẫn bị để lại không ít vết kiếm.

Ngày sau nếu như gặp phải đối thủ mạnh hơn, nói không chừng Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương sẽ bị trực tiếp chém đứt.

– Tốt, theo ta.

Lưu Huyền dẫn Lâm Minh xuyên qua từng hàng giá binh khí, cuối cùng đi tới trước một phòng bên cạnh, vặn cơ quan mở cửa. Bên trong có một không gian vuông mười trượng.

Mười hàng giá binh khí phong cách cổ xưa, dựng đủ loại trường thương. Cán thương hoặc đen sì hoặc bạc sáng lóa, đầu thương hàn quang dày đặc, sát khí tùy ý ập vào mặt khiến nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ mấy độ.

– Đều ở trong này.

Lưu Huyền nói.

Đột nhiên nhìn thấy nhiều bảo khí thương như vậy, Lâm Minh hít sâu một hơi. Võ giả yêu bảo khí, Lâm Minh cũng không ngoại lệ. Rất nhiều võ giả thậm chí có ham mê thu thập bảo khí, dù bọn họ có thể sử dụng đến thường chỉ có một món.

Chừng mấy trăm cây bảo khí thương, có dài có ngắn, có thô có mảnh, có thương cứng có thương dẻo, chủng loại nhiều hỗn tạp vô cùng.

Tuy nhiên một đường xem xét, Lâm Minh lại thoáng thất vọng. Đẳng cấp của những bảo khí thương này thấp hơn vũ khí khác bên ngoài một chút, đại đa số là nhân giai trung phẩm, nhân giai thượng phẩm chỉ có một hàng giá binh khí, về phần bảo thương địa giai, chỉ có ít ỏi ba cây mà thôi.

Lưu Huyền nhìn ra tâm tư của Lâm Minh, nói:

– Bởi vì Thất Huyền cốc không có Thương tông, cho nên Luyện Khí đại sư các đời của Thất Huyền cốc đều rất ít rèn thương. Thương nơi này hơn phân nửa là đệ tử tông môn thu được, sáu trăm năm tích lũy được một phòng thế này. Nếu ngươi muốn chọn thương địa giai hạ phẩm, cũng chỉ có ba cây kia. Nói thật, ba cây thương này trong bảo khí địa giai hạ phẩm, phẩm chất xem như tương đối là tầng thấp nhất.

Ba cây thương, phẩm chất còn là thấp nhất trong bảo khí địa giai. Hơn nữa Lâm Minh lấy ba cây thương này ra nhìn, lại đều là thương cứng, cán thương không có tính đàn hồi. Điều này khiến hắn không thể chấp nhận.

Không nhắc tới hạn chế của thương cứng đối với chiêu thương, cho dù là thủ pháp Luyện Lực Như Tơ của hắn cũng cần thương dẻo phối hợp mới càng dễ dàng phát huy ra uy lực lớn nhất.

Nhìn thấy Lâm Minh rõ ràng có vẻ không hài lòng đối với ba cây thương này, Lưu Huyền nói:

– Lâm sư điệt, kỳ thật ta có một đề nghị… Lâm sư điệt hiện giờ tuổi còn nhỏ, không bằng chuyển tu kiếm, Thất Huyền cốc ta vừa khéo có Kiếm tông, nếu gia nhập Kiếm tông, công pháp hạch tâm đều có sẵn, hơn nữa bảo khí cũng dễ chọn.

Nghe xong lời Lưu Huyền nói, Lâm Minh trong lòng dở khóc dở cười. Vì một món bảo khí địa giai và công pháp tông môn tam phẩm mà chuyển tu kiếm?

Hắn lúc trước chọn thương làm vũ khí cũng không phải là nhất thời hứng lên, công pháp Hỗn Độn Cương Đấu kinh hắn tu tập, bộ công pháp này chí cương chí dương, bản thân liền thích hợp phát huy trên thương.

Mà kiếm đạo chú trọng là tốc độ, đa biến và sắc bén, hiển nhiên không thích hợp hắn.

Huống chi sau lại Lâm Minh lại đạt được Chân Long lực, đao như hổ, thương như rồng không phải là nói lung tung. Trong binh khí, thương bá đạo và khí thế cùng long khí chí cương chí cương là phù hợp nhất.

Lâm Minh nghĩ một lát, nói:

– Lưu trưởng lão, nếu ta cung cấp tài liệu, có thể mời tiền bối của Luyện Khí tông rèn cho ta một cây bảo thương địa giai hay không?

– Ồ? Tài liệu gì?

Lưu Huyền có chút hoài nghi. Tài liệu cần để chế tạo bảo khí địa giai đều là giá trị liên thành, Lâm Minh chỉ là xuất thân bình dân, hắn có thể lấy ra được sao?

– Tài liệu cán thương.

Chế tạo một cây bảo khí thương, khó nhất chính là cán thương. Lâm Minh lấy ra tài liệu cán thương, mũi thương không phải vấn đề.

Tài liệu cán thương mà hắn nói tự nhiên là Tử Điện thần trúc chiếm được từ động Giao Long Lôi Đình sơn.

Tử Điện thần trúc, măng chín mươi năm, trúc non chín trăm năm, trưởng thành chín ngàn năm.

Thần trúc trưởng thành có thể nhú mãng, măng sẽ chui vào trong quặng nguyên từ, giống như Xuyên Sơn Giáp chui đến địa phương thích hợp phá đá mà ra, trưởng thành một cây trúc mới.

Lúc trước Lâm Minh ở dưới chân núi tìm được một cây trúc nón màu đỏ chín trăm năm, rồi sau đó lại ở trong động Giao Long tìm được trúc trưởng thành cơ thể mẹ.

Trúc non đã mọc đến chín trăm năm, vậy nghĩa là trúc trưởng thành năm tuổi là chín ngàn chín trăm năm, gần như thọ cùng Lôi Đình sơn vạn năm.

Tử Điện thần trúc đủ đàn hồi, về phần tính dai lại càng không cần phải nói. Trúc non chín trăm năm đã đao kiếm khó thương, trúc trưởng thành chín ngàn chín trăm năm càng là ngay cả cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ đều khó thể phá hủy.

Một cây trúc như vậy chính là tài liệu cực phẩm chế tạo cán thương, nhất là Lâm Minh còn là một võ giả Lôi hệ, thuộc tính cùng Tử Điện thần trúc cũng vừa khéo thích hợp.

– Tài liệu cán thương?

Lưu Huyền thoáng sửng sốt, tiếp đó nói:

– Sự tốt xấu của một cây thương chủ yếu vẫn là ở bộ phận đầu thương. Cán của ba cây thương này, nói lời thật cũng là không tồi, không cần phải chế tạo lại. Ví dụ cây này, Canh Kim cho thêm Hàn Tinh thiết, dùng Hỏa Tinh tế luyện, rèn ròng rã chín chín tám mươi mốt ngày, cường độ chí cao, ngay cả cao thủ Tiên Thiên Chí Cực đều rất khó hủy diệt!

Lâm Minh nói:

– Lưu trưởng lão nói không sai, tuy nhiên sự tốt xấu của thương cứng mới chủ yếu ở đầu thương. Mà sự tốt xấu của thương dẻo lại tám phần xem cán thương. Cây thương này không có tính đàn hồi, không phải ta muốn.

– Ngươi muốn thương dẻo địa giai hạ phẩm?

Lưu Huyền dở khóc dở cười. Là một Luyện Khí sư, hắn rất rõ ràng độ khó chế tạo một cây thương dẻo địa giai hạ phẩm. Đừng nói không nhất định tạo ra, dù là tìm tài liệu đều không tìm được.

Tài liệu có thể làm thương dẻo địa giai hạ phẩm, Lưu Huyền bằng này tuổi còn chưa từng thấy qua, chỉ từng xem giới thiệu trong sách.

Đối với loại yêu cầu gần như ngu ngốc này của Lâm Minh, Lưu Huyền cực độ hết lời. Nếu đệ tử bình thường Lưu Huyền đã sớm kêu hắn chỗ nào mát thì lượn qua đó đi. Tuy nhiên thân phận Lâm Minh siêu nhiên, Lưu Huyền đành phải tận tình giải thích:

– Lâm sư điệt, ngươi không phải Luyện Khí sư, không biết thương dẻo địa giai hạ phẩm khó chế tạo bao nhiêu. Loại đồ vật này, thật sự tạo ra còn đắt hơn Huyết Lãng đao của Trương gia kia gấp mấy lần, Thất Huyền cốc chúng ta cũng không có loại tài liệu này.

Lâm Minh nói:

– Lưu trưởng lão, ta vừa nói qua, tài liệu ta có.

– Ngươi có tài liệu gì? Trọng Huyền Nhuyễn Ngân? Bách Đoán Xích Kim?

Lưu trưởng lão tùy ý nói hai loại tài liệu. Hai loại tài liệu này đều là tài liệu cực phẩm làm thương, côn, cung nhưng là dùng để làm bảo khí địa giai còn kém rất xa.

Tuy rằng rõ ràng Lâm Minh thiên phú nghịch thiên nhưng trong tiềm thức Lưu Huyền vẫn cho rằng đối phương là từ địa phương nhỏ đến, lại thêm tuổi lại nhỏ. Thử nghĩ một đứa nhỏ mười sáu tuổi xuất thân bình dân, có thể có bao nhiêu khái niệm đối với bảo khí địa giai? Không hiểu luyện khí là bình thường, nghĩ rằng tùy tiện lấy ra một số tài liệu tự nhận là không tồi đã cho rằng có thể tạo ra bảo khí địa giai.

Lâm Minh do dự một chút, cảm thấy nói cho Lưu Huyền cũng không sao cả. Ở đất của Thất Huyền cốc, đối phương chỉ cần không phát điên thì không mức làm ra chuyện ngu xuẩn cướp tài hại mạng.

Mà chính vào lúc này, trước mặt Lưu Huyền đột nhiên sáng lên một ánh lửa, là một tấm Truyền Âm phù. Lưu Huyền ngẩn ra, truyền âm lại là một vị phó cốc chủ, kêu hắn lập tức dẫn Lâm Minh tới quảng trường chính diện ngọn núi chính Thất Huyền cốc, yết kiến thánh sứ Thần Hoàng đảo.

Thần Hoàng đảo sao lại có người tới? Lưu Huyền lẩm bẩm trong lòng, hắn tự nhiên không rõ ràng lắm cái gọi là thánh sứ là người nào. Hắn nói với Lâm Minh:

– Lâm sư điệt, trước không chọn, chúng ta đi ngọn núi chính, gặp thánh sứ Thần Hoàng đảo.

Thánh sứ Thần Hoàng đảo? Lâm Minh thoáng sửng sốt. Từ “Thánh” này khiến trong lòng hắn khẽ động, sẽ không phải là…

Lưu Huyền còn đang ân cần khuyên nhủ:

– Lâm sư điệt, ngươi muốn làm một cây bảo khí thương dẻo, nào dễ dàng như vậy. Cho dù là Sử cốc chủ vì ngươi sưu tập được tài liệu, lại có thể tìm ai luyện chế đây? Luyện Khí tông chúng ta, đại sư luyện kiếm có một bó to, nhưng đại sư luyện thương lại ít ỏi mấy người, còn là kiêm chức. Luyện hỏng thì làm sao giờ?

Đoạn lời này của Lưu Huyền khiến trong lòng Lâm Minh chấn động. Đúng vậy, tài liệu của mình tốt nữa, luyện hỏng cũng là mất trắng. Vậy phải thế nào cho phải?

Đúng rồi, Thần Hoàng đảo có Luyện Khí đại sư hay không? Nếu để cho bọn họ đến luyện, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn nhiều nhỉ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.