VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 401: Bảy ngày



– Ngươi muốn như thế?

Điện Linh đạm mạc nhìn Lâm Minh một cái.

– Sự việc do người!

– Nóng lòng cầu thành, sẽ chỉ làm ngươi ở trong thí luyện càng dễ dàng tử vong! Tuy nhiên nếu ngươi kiên trì, ta cũng không ngăn trở.

Điện Linh nói xong, là Hồn tộc, bản thân nó khuyết thiếu cảm tình:

– Ta muốn đi ngủ say, nếu ngươi có thể sống hoàn thành lần thí luyện thứ năm, ngươi sẽ nhận được phần thưởng, đến lúc đó, ta sẽ tỉnh lại.

Nói xong câu đó, Điện Linh liền biến mất trong nháy mắt.

– Thí luyện lần thứ năm?

Trong lòng Lâm Minh vừa động, xem ra thí luyện cấp chiến tướng này chia làm rất nhiều cửa ải, không biết với thực lực chính mình hiện tại, có thể một hơi vọt tới lần thứ mấy?

Lâm Minh đang nghĩ ngợi, toàn bộ đại địa đột nhiên chấn động, núi đá đổ rào rào xuống, sau một lát, ở trên bình nguyên xa xa, từng đạo phù văn màu đỏ sáng lên, mỗi một đạo phù văn, đều lớn cỡ mấy trượng, rậm rạp một mảnh, tổng số chừng vài trăm hơn ngàn, kéo dài đến chân trời!

– Đây là… Trận pháp?

Lâm Minh rung động trong lòng, trận pháp khủng bố như vậy, phạm vi bao phủ ít nhất trên trăm dặm, chính là đại thủ bút!

Theo trận pháp hiện lên, nguyên khí trong thiên địa chấn động kịch liệt, mặt đất chấn động càng ngày càng lợi hại, nham thạch lăn lộn, thổ địa nứt nẻ, từng mộ phần giống nhau mọc lên như nấm.

Lâm Minh tay cầm trường thương, hắn cảm nhận được sát khí trận pháp mang đến.

Đây là sát trận chân chính, một khi bị giết ở trong trận, đó chính là chết!

Bồng! Bồng! Bồng!

Mộ phần nhao nhao nổ tung, từng con rối nham thạch màu đen nhảy ra từ trong mặt đất, số lượng ước chừng hơn mấy trăm, trong đó còn có không ít ngọn lửa bùng cháy trên thân con rối nham thạch, những con rối Hỏa nham thạch này không thể nghi ngờ thực lực càng mạnh.

– Đây là địch nhân trong thí luyện sao? Hẳn chỉ là địch nhân lần đầu tiên thí luyện, phía sau càng ngày càng mạnh!

Lâm Minh vận chuyển chân nguyên cả người, tràn ngập chiến ý, thực lực mỗi một con rối nham thạch nơi này chỉ sợ cũng không yếu hơn võ giả Hậu Thiên kỳ, lập tức có mấy trăm cái!

Tuy rằng khó giải quyết, tuy nhiên bằng vào mấy thứ này, căn bản không đủ để vây khốn Lâm Minh một năm trở lên. Điều này cũng ý nghĩa, thực lực địch nhân phía sau sẽ nhanh chóng đề cao!

Rời sơn động dùng để nghỉ ngơi, Lâm Minh bước trên bình nguyên, đi vào trong đại trận.

Rống! Rống!

Con rối nham thạch phát ra tiếng rít gào long trời lở đất, mấy trăm con rối nham thạch cùng nhau đánh giết Lâm Minh, những con rối nham thạch này, mỗi một đầu thân cao hơn trượng, nặng mấy ngàn cân! Cùng nhau chạy băng băng, chấn động mặt đất mạnh, tiếng hô vang vọng khắp không gian.

Lâm Minh tay cầm trường thương, với lực một người, một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, cảnh tượng như thể khiến nhiệt huyết trong lòng hắn bùng cháy, chiến ý sôi trào!

– Ta chưa từng đối mặt với nhiều địch nhân võ giả Hậu Thiên như vậy, lúc trước ở Thanh Tang thành trải qua thú triều, giết chết cũng chỉ là chút hung thú cấp thấp mà thôi! Mà đây chỉ còn là bước đầu của cấp chiến tướng, ở trên thí luyện cấp chiến tướng, còn có cấp vương! Ta bất kể như thế nào, cũng không thể gục xuống ở đây!

Lâm Minh cắn răng, trong ánh mắt toát ra sát khí lạnh lẽo! Hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt con rối nham thạch màu đỏ tươi khát máu, còn có gai xương nham thạch dữ tợn trên thân chúng nó.

– Chết!

Ở trong nháy mắt con rối nham thạch thứ nhất nhằm phía Lâm Minh, Lâm Minh hét lớn một tiếng, Thanh Thương chân nguyên trong cơ thể bùng nổ. Thân thể như con báo nhảy lên, Tử Huyễn thương trong tay như roi quất xuống, trực tiếp quật lên trán con rối nham thạch.

Răng rắc!

Nham thạch bạo toái, con mắt hình thành từ năng lượng Hỏa hệ trực tiếp bay vụt ra ngoài.

– Cái thứ nhất!

Lâm Minh nương theo phản lực đánh nát con rối nham thạch thứ nhất, thân thể bay ra một bên, Tử Huyễn thương trong tay như rắn độc xuất động, đâm vào ánh mắt con rối thứ hai.

Ầm!

Con mắt bạo toái đồng thời thân thể Lâm Minh bị lực đánh vào bay ngược đi ra ngoài, Tử Huyễn thương cong thành hình trăng tròn, triệt tiêu đại bộ phận lực đánh vào, nếu không lần này, cho dù cốt nhục Lâm Minh rắn chắc, cũng phải bị chấn run cổ tay lên.

Ngay sau khi giết xong hai con rối nham thạch, Lâm Minh đã lâm vào trong đại trận con rối nham thạch, dưới tình huống như vậy, Lâm Minh vô cùng bình tĩnh, cảm giác tản phát ra, bắt giữ đến mỗi một động tác của từng con rối nham thạch.

Một thương thương đâm ra, con rối nham thạch bị Lâm Minh công kích đến gần như đều là một kích bị mất mạng!

Ánh mắt nhìn theo chỗ nhược điểm của con rối nham thạch, Lâm Minh đâm một thương ra, đều mang theo chân nguyên chấn động, trực tiếp tụ tập Hỏa nguyên khí làm dập nát ánh mắt!

– Ân? Không tốt!

Lâm Minh vừa mới nhảy lên, hai đạo hỏa trụ đột nhiên bắn ra từ trong đàn con rối, giết thẳng đến thân thể Lâm Minh, tuy rằng một cái đánh lén này bị Lâm Minh né, nhưng không gian hắn né tránh cũng bị hỏa trụ khóa cứng.

Rống rống!

Ba đầu con rối nham thạch trong nháy mắt thành thế ba góc, vây quanh Lâm Minh, phong kín hết thảy không gian né tránh!

Tình thế hết sức chỉ mành treo chuông, đồng tử Lâm Minh co rút lại, Tà Thần Lôi Linh gào thét bay vụt đi ra.

Phốc phốc phốc!

Tiếng vang nhỏ vang lên liên tiếp, ánh mắt ba đầu con rối nham thạch đồng thời bạo mở tung ra, Lâm Minh thừa dịp cơ hội này nện một quyền thật mạnh ở trước ngực con rối nham thạch, lực chấn động bùng nổ, trực tiếp làm vỡ nát thân thể của nó.

Thân thể một cái quay cuồng về phía trước, Lâm Minh chạy ra khỏi vòng vây, ngay sau đó chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, bay lên trời!

– Nguy hiểm thật!

Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, nếu vừa rồi đồng thời bị vài cái nắm tay đánh trúng, nhất định trọng thương.

Nhưng mà hắn chưa tới kịp thở một hơi, chỉ nghe thanh âm thở phì phò, mấy chục đạo hỏa trụ từ trong đàn con rối nham thạch phát ra, bắn thẳng đến Lâm Minh.

– Không xong, bay ở không trung sẽ trở thành bia ngắm!

Thân thể Lâm Minh lộn một vòng một cái, tránh thoát hỏa trụ đồng thời lại đánh giết xuống dưới, lại lần nữa lâm vào trong hỗn chiến.

Với lực một người đối mặt với mấy trăm con rối nham thạch cấp bậc Hậu Thiên, không cẩn thận một chút sẽ rơi vào trong vây quanh! Mặc dù với thực lực Lâm Minh, không cẩn thận sẽ trọng thương, mà trọng thương ở trong đàn con rối rất có thể tử vong!

Loại thí luyện cấp chiến tướng này hệ số tử vong tuyệt đối cao hơn nhiều so với cấp quân sĩ thí luyện! Một cái tướng lãnh sinh ra, thường thường ý nghĩa rất nhiều người thí luyện tử vong! Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ngàn quân dễ được, một tướng khó cầu, ở trong một trận chiến tranh, địa vị tướng lãnh tuyệt đối trọng yếu hơn nhiều so với binh sĩ.

Thời gian nhoáng lên một cái chính là bảy ngày.

Ở trong một chỗ mật thất u ám Cổ Phượng đại điện, hào quang nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, một thanh niên quần áo tả tơi, vết máu trên thân loang lổ bị bắn ra.

– Nguy hiểm thật!

Thanh niên thở nhẹ một hơi, hắn đúng là Mục Định Sơn.

Lấy ra một viên đan dược nuốt vào, lại rải kim sang dược ở miệng vết thương, Mục Định Sơn vẫn không kìm nổi đau đớn, tiếp nhận thí luyện cực hạn cùng cấp thực lực hắn, e rằng hoàn thành vô cùng gian nan, cuối cùng ở thời điểm hắn gần như rơi vào tuyệt địa bột phát ra tiềm năng, lúc này mới may mắn thông qua thí luyện, hơn nữa tu vi cũng đột phá Hậu Thiên trung kỳ!

– Cuối cùng cũng đột phá.

Mục Định Sơn cảm khái, có thực lực này, hết thảy đều đáng giá.

– Hy vọng các sư đệ sư muội khác không cần lỗ mãng giống như ta, tuy nhiên… Kỳ ngộ đặt tại trước mắt, không có mấy người có thể chịu được, nếu thật sự vì an toàn liền lẩn tránh nguy hiểm, sợ là cả đời cũng sẽ không có gì, chỉ hy vọng, bọn họ có thể bình an trở về.

Mục Định Sơn nghĩ như vậy, thanh quang nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, Mục Tiểu Thanh xuất hiện, trên người nàng cũng có một chút vết máu, tuy nhiên tốt hơn nhiều so với Mục Định Sơn.

Mục Định Sơn nhẹ nhàng thở ra, Mục Tiểu Thanh ở lần này thí luyện tầm quan trọng gần với Lâm Minh, nàng có thể bình an trở về thật sự là thật tốt quá.

Tiếp theo, từng đạo hào quang sáng lên, từng cái đệ tử, hoặc là hoàn hảo, hoặc là mang vết thương bị bắn ra, trong đó có một bị trọng thương, cả người toàn máu.

Mục Định Sơn vội vàng chạy lại, cho hắn ăn một viên đan dược.

– Tống sư đệ, ngươi đột phá Hậu Thiên kỳ?

Mục Định Sơn kinh ngạc nói, Tống sư đệ này chỉ có mười tám tuổi, thực lực sắp xếp cuối cùng ở trong đệ tử thân truyền, tiến vào Cổ Phượng đại điện là tu vi nửa bước Hậu Thiên, không nghĩ tới, lần này một hơi xông phá Hậu Thiên, mười tám tuổi Hậu Thiên, thành tích này tương đối không tồi.

– May mắn đột phá.

Tuy rằng cả người thanh niên họ Tống là máu, nhưng tươi cười trên mặt không che giấu được, lần này hợp lại rất đáng giá. Mười tám tuổi Hậu Thiên, về sau hắn tiến vào Toàn Đan gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Các đệ tử khác cũng đều có thu hoạch bất đồng, số ít đột phá cảnh giới, đại đa số tuy rằng không thể đột phá, nhưng thực lực cũng càng thêm tinh tiến.

Mười mấy các đệ tử hưng phấn nghị luận lẫn nhau:

– Mục sư huynh, cũng là ngươi lợi hại nhất, Hậu Thiên trung kỳ a, lần này, những thủ tịch đệ tử Ngũ Hành Vực kia không là đối thủ của ngươi!

Vài đệ tử chúc mừng hướng Mục Định Sơn, Mục Định Sơn cười cười, nhưng trong lòng đã có chút bất an, tại sao Lâm Minh còn không ra?

Dựa theo kinh nghiệm thường ngày, còn một khắc, bọn họ sẽ bị truyền tống ra ngoài, thời điểm này mọi người đều nên đi ra, Lâm Minh rốt cuộc đang làm gì?

– Ân? Lâm sư đệ đâu? Lâm sư đệ không đi ra?

Họ Tống thanh niên đột nhiên phát hiện điểm này, kinh ngạc nói.

Lần này, các đệ tử khác mới phát hiện, tổng cộng mười lăm người, duy chỉ có thiếu Lâm Minh.

Đệ tử trong mật thất có chút lo lắng.

– Còn có thời gian.

Mục Định Sơn nhíu nhíu mày, hắn không thể tin Lâm Minh không thể thông qua thí luyện.

Lúc này, ở phía sau Thần Hoàng đảo, thánh nữ cung.

Mục Thiên Vũ cầm một quyển điển tịch, một bên lật xem, một bên ghi lại ở trên ngọc giản.

– Vũ nhi, hôm nay hoặc là ngày mai, các đệ tử tiến vào Thần Hoàng bí cảnh đều nên đi ra.

Mục Thiên Vũ ngẩng đầu, nói chuyện chính là sư phụ nàng Mục Dục Hoàng.

– Những đệ tử ở bên ngoài Thần Hoàng bí cảnh, rốt cuộc tổn hại một người, hy vọng lần này tiến vào Cổ Phượng đại điện, không bị tổn hại mới tốt.

Mục Dục Hoàng lắc đầu, cảm khái nói.

– Ân…

Mục Thiên Vũ buông ngọc giản, có chút suy nghĩ…

– Vũ nhi, ngươi lo lắng cho Lâm Minh?

Mục Dục Hoàng mỉm cười hỏi.

– Có một chút…

Mục Thiên Vũ gật đầu, Lâm Minh rất thích mạo hiểm, điều này làm cho nàng không thể không lo lắng.

Mục Dục Hoàng cười ha hả:

– Yên tâm đi, Lâm Minh thiên phú kinh người, hơn nữa lão tổ tông cũng nói qua, trên thân Lâm Minh có số mệnh, sẽ không tổn hại trong Cổ Phượng đại điện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.