VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 498: Lại vào động phủ



“Cuối cùng! Tới tay!”.

Khoảnh khắc cất đi hộp ngọc, Lâm Minh có cảm giác hết sức không sự thật. Nên biết, trước đó có ba mươi lão quái Mệnh Vẫn vì lấy Phạm Thiên Long Căn mà tụ tập một chỗ, mạo hiểm xông vào Ma Thần đế cung, sau đó lại có mười vị đại năng Mệnh Vẫn ngã xuống vì nó!

Huyễn Vô Cực càng trả giá tâm huyết mười năm, thậm chí không tiếc phát động chiến tranh Nam Hải!

Nhưng bây giờ, Phạm Thiên Long Căn lại nằm yên trong hộp ngọc của mình, hết sức hoàn chỉnh, không đứt một cái rễ nào…

Quá trình lấy được nhìn như cực kỳ dễ dàng, ngay cả một trận chiến cũng chưa đánh.

Nhưng trên thực tế, vì thời điểm này, Lâm Minh đã trả giá rất nhiều!

Từ sau khi tiến vào chiến trường thượng cổ, Lâm Minh đánh một trận với Nam Hải Ma Vực, dùng Xích Huyết đan chiến đấu tới kiệt sức, Tiếp theo lại bị đánh lén, cùng Mục Thiên Vũ xa cách sinh tử, thiêu đốt tinh huyết kích hoạt Huyết Ẩm chi ấn, áp bách cực hạn của mình, vô cùng nguy hiểm thoát khỏi miệng cọp, Vì dùng mảnh vỡ Ma Đế, mấy lần suýt sụp đổ trong Luân Hồi võ ý, suýt nữa biến thành ngu ngốc, Lúc không tìm được nhiều thông tin có giá trị, Lâm Minh lại liều chết tiến vào Ma Thần đế cung, cuối cùng bởi vì tu vi quá thấp, nháy mắt bị phát hiện, thiếu chút nữa chết trong tay Huyễn Vô Cực…

Con đường cực kỳ nguy hiểm, Lâm Minh nhiều lần nghiền ép tiềm lực của mình, thậm chí không tiếc lưu lại vết thương ẩn, dùng sạch Xích Huyết đan và Độn phù, Hồi Dương đan cũng đã ăn ba viên, đến khoảnh khắc cuối cùng thành công chiếm được Phạm Thiên Long Căn, Lâm Minh cảm thấy tất cả đều đáng giá!

Cảm thụ hộp ngọc ấm áp trong ngực, trong lòng Lâm Minh cảm khái không thôi.

Thế giới này có vô số thiên tài, mà người có thể đứng trên đỉnh cao võ đạo cuối cùng lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có thể nói, những thiên tài này đều không ngoại lệ gặp được cơ duyên to lớn.

Nhưng mọi người chỉ thấy được bọn họ có cơ duyên, nhưng rất ít người nghĩ tới bọn họ có được cơ duyên phải trả giá những gì. Trên đời này không có một phần cơ duyên nào không cần trả giá mà có thể khi không tự rơi vào tay mình. Cơ duyên chỉ dành cho người có chuẩn bị, nếu không có dũng khí, có bao nhiêu cơ duyên mà không nắm bắt thì cũng vô dụng!

Về phần số mệnh, kỳ thật là thứ hư vô mờ mịt, theo Lâm Minh lý giải, cái gọi là số mệnh, kỳ thật là võ giả tranh giành cơ duyên, quyết tâm theo đuổi cực hạn võ đạo, cùng với thực lực, dũng khí và trí tuệ của cá nhân.

Dưới tình huống có lý trí, đi tranh giành ích lợi lớn nhất, mới là chuyện võ giả thiên tài nên làm.

Làm xong mọi chuyện, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn động phủ có Càn Khôn Dung Nhật lô ở gần đó.

Kỳ thật Lâm Minh hiểu rõ, ở trước mặt nhiều võ lão yêu quái thực lực Mệnh Vẫn tầng hai tầng ba, chỉ riêng thọ mệnh đã tới ngàn năm, không nói tính toán không sót, nhưng cũng lòng dạ sâu đậm, mình có thể làm tới bước này, lấy được một gốc Phạm Thiên Long Căn hoàn chỉnh, đã là hết sức không dễ dàng.

Có gốc Phạm Thiên Long Căn này, đủ cho hắn có thể hoàn thành Tôi Tủy, xem như thu hoạch cực lớn.

Về phần Càn Khôn Dung Nhật lô, tuy rằng Lâm Minh có biện pháp phá giải Bát Long Dao Quang trận, nhưng Càn Khôn Dung Nhật lô này rõ ràng là bị Ma Đế dùng bí pháp phong ấn, muốn lấy nó đi là không thể, thậm chí có thể mở được nắp lò hay không cũng là vấn đề.

Như thế một khi chờ những trưởng lão Mệnh Vẫn trở về, Lâm Minh chắc chắn phải chết, không ai bảo hộ được hắn!

Nhưng theo Lâm Minh suy nghĩ trước đó, không có một phần cơ duyên nào không đi cùng gian khó hiểm nguy, cơ duyên rớt xuống trước mặt mà không biết tranh thủ, chỉ có thể bình thường cả đời, càng đừng mơ theo đuổi cực hạn võ đạo.

Lâm Minh cắn răng, bất kể thế nào hắn cũng phải thử một lần, nếu không mở được nắp lò, vậy hắn đành phải bỏ qua.

Bóng người lóe lên vài cái, Lâm Minh đi tới trước động phủ. Ở trong này sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt đất còn có hai đống tro tàn màu đỏ, đây là trưởng lão chết thảm để lại trước đó.

Hòa thượng đầu to Đại Thiện tự đã được Bạch Mi phương trượng tẩm liệm, còn hai người này, một người xuất thân tông môn nhỏ, một người khác là lão quái tự do không có quan hệ gì, chết ở đây không còn xương cốt, ngay cả người tẩm liệm tro cốt cũng khôngNghĩ tới bọn họ đã từng là đại năng hô mưa gọi gió, uy chấn bốn phương trong lãnh địa của mình, nhưng giờ rơi xuống kết cục này, đủ thấy được con đường võ đạo tàn khốc.

Lâm Minh nghĩ vậy liền cảm khái không thôi.

Thời gian gấp gáp, hắn cũng không để ý tới hai đống tro cốt, trong đầu hồi tưởng phương pháp phá giải Bát Long Dao Quang trận, Lâm Minh cẩn thận đi tới.

Cảm giác nóng cháy ngày càng mạnh, cảm giác như đặt mình trong núi lửa, miệng lưỡi khô khốc, không khí hít vào phổi như ngọn lửa.

Từng trận sóng nhiệt ập tới, Lâm Minh cảm giác mặt đau như bị kim đâm.

Ánh mắt rơi vào tám cây cột rồng bên cạnh Càn Khôn Dung Nhật lô, Lâm Minh có thể cảm giác được tám cây trụ rồng này truyền đến khí tức thần bí hùng hồn.

Muốn mở lò, đầu tiên phải mở ra Bát Long Dao Quang trận.

Chân nguyên bao bọc bàn tay, Lâm Minh đi tới cây trụ rồng thứ nhất.

Cây trụ rồng to bằng người ôm màu đỏ sẫm, không biết đúc bằng kim loại gì, trụ rồng cao mười trượng, điêu khắc Cầu Long rất sống động, đôi mắt đỏ tươi phát ra hào quang nóng cháy như sống dậy. Lúc này Cầu Long đang há to miệng, không ngừng phun ra những đoàn mây đỏ vào Càn Khôn Dung Nhật lô.

Lâm Minh hít sâu một hơi, thì thầm pháp quyết, tay nhẹ nhàng vuốt qua ba chỗ trên trụ rồng, chỉ nghe một tiếng rắc nhỏ, hào quang trên cây trụ rồng bỗng mờ nhạt đi.

Lâm Minh lóe người một cái, đi tới trước một cây trụ rồng khác, lần này hắn thay đổi phương thức, ngón tay ấn năm lần liên tục, kết quả hào quang trên trụ rồng thứ hai cũng mờ đi.

Từng cây trụ rồng, Lâm Minh áp dụng biện pháp riêng, sau mười hơi thở, tám cây trụ rồng đồng thời chấn động, tiếng rồng ngâm vang lên liên tục trên đài.

Tiếp theo nổ ầm ầm, tất cả ánh sáng đỏ tiêu tán, con mắt đỏ của tám con Cầu Long cũng tối dần.

Mây đỏ bao phủ Càn Khôn Dung Nhật lô lập tức tiêu tán mất, chỉ có nhiệt lượng còn sót lại, như đang nhắc nhở mọi người sự mạnh mẽ của Bát Long Dao Quang trận.

Thành công!

Lâm Minh thở phào một hơi, có trí nhớ của Ma Đế, phá giải Bát Long Dao Quang trận không khó đối với hắn, nhưng khó chính là… Làm sao mở lò?

Lâm Minh chỉ đến gần Càn Khôn Dung Nhật lô, đã cảm giác những đợt nóng rực phả vào mặt, nhìn thân lò đỏ rực như lửa, không biết nhiệt độ cao cỡ nào. Nếu trực tiếp dùng tay tiếp xúc, dù có chân nguyên bao phủ cũng sẽ bị đốt tới không còn xương cốt!

“Càn Khôn Dung Nhật lô này là một món trọng bảo trong Ma Thần đế cung theo trí nhớ của Ma Đế, dường như vốn là để trấn áp đế cung, có lẽ mấy vạn năm qua, cấm chế cùng các loại cơ quan con rối trong Ma Thần đế cung vẫn có thể bảo trì vận chuyển cũng có chút quan hệ với Càn Khôn Dung Nhật lô này. Bằng không những cấm chế vận chuyển mấy ngàn năm, cũng sẽ dần dần suy yếu…”.

Trước đó Bạch Mi phương trượng dùng Minh Phật Đại Thủ ấn mở ra Càn Khôn Dung Nhật lô, hiện ra hai loại bảo vật, một cái là viên đan dược màu lam, một cái đoàn máu đỏ tươi.

Đan dược màu lam, nếu như đoán đúng, đây là dùng Phạm Thiên Long Căn luyện chế thành, đủ hiểu giá trị của nó.

Còn đoàn máu đỏ tươi, Lâm Minh không biết là gì, chỉ cảm nhận được một cỗ ma khí mạnh mẽ trên máu tươi đó, làm lòng người run sợ.

Lâm Minh mơ hồ biết bên trong Càn Khôn Dung Nhật lô không chỉ có hai món bảo vật, còn có bảo vật bị trấn áp ở tầng đáy lò.

Nhưng Bạch Mi phương trượng chỉ mở ra tầng trên cùng của Càn Khôn Dung Nhật lô, không thể nhìn thấy mà thôi.

“Không biết bảo vật ở tầng dưới cũng là gì, trí nhớ về Càn Khôn Dung Nhật lô trong mảnh nhỏ linh hồn Ma Đế thật là ít tới đáng thương”.

Lâm Minh lắc đầu, cũng không định tìm bảo vật ở tầng đáy Càn Khôn Dung Nhật lô, hắn không có năng lực này, về phần nói di chuyển Càn Khôn Dung Nhật lô, vậy càng là chuyện đùa, Càn Khôn Dung Nhật lô nối liền với Ma Thần đế cung, đừng nói là Lâm Minh, cho dù là cường giả phong hoàng tới đây cũng không thể nào lấy nó đi được, tình huống tốt nhất là mở ra nắp lò lấy đi bảo vật bên trong.

Lâm Minh không yêu cầu cao, chỉ cần miễn cưỡng mở ra một mép lò, lấy được một chút bảo vật, hắn đã biết đủ rồi.

Nhưng Lâm Minh không có Minh Phật Đại Thủ ấn, cũng không có bất kỳ thần thông mở lò nào, hắn chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất…

Hắn mở Tu Di giới rút ra Tử Huyễn thương, nhất thương đâm vào mép giữa nắp lò và thân lò, sau đó hai chân Lâm Minh trầm xuống, đè lên cán thương.

Nếu để cho Bạch Mi phương trượng nhìn thấy biện pháp này, quá nửa sẽ phải hộc máu. Hắn sử dụng Minh Phật Đại Thủ ấn thần thông vô thượng trên Đại Thiện kinh, một chưởng đánh ra long trời lở đất, lại bất hạnh không thể đột phá Bát Long Dao Quang trận. Kết quả căn bản không lấy được bí bảo trong Càn Khôn Dung Nhật lô, Bát Long Dao Quang trận này còn liên tục giết bốn vị đại năng Mệnh Vẫn, càng đánh trọng thương Bạch Mi nổi danh phòng ngự.

Nhưng bây giờ Lâm Minh lại thoải mái phá dỡ Bát Long Dao Quang trận, sau đó dùng biện pháp thô sơ mở lò, không thể không nói đúng là một chuyện trào phúng.

Lâm Minh ra sức, Tử Huyễn thương cong xuống, nhưng Càn Khôn Dung Nhật lô lại không nhúc nhích chút nào.

Thấy cảnh này, Lâm Minh bật cười, mình đúng là hồ đồ, Tử Huyễn thương tuy rằng có thể chịu được lực, nhưng dù sao cũng là thương đàn hồi, dùng để mở lò thì quá sức nó.

Lật tay, Tử Huyễn thương đổi thành Đại Hoang huyết kích.

Kích cùng thương tuy rằng hình thái tương tự, nhưng có một điểm khác nhau, đó là… Tất cả kích đều là binh khí cán cứng, ví dụ như cán kích Đại Hoang huyết kích này, hoàn toàn đúc bằng kim loại.

Lưỡi kích cắm vào dưới nắp lò, Lâm Minh quát lớn, dùng sức đè xuống!

Cạch cạch cạch!

Chỗ lưỡi kích chạm vào nắp lò phát ra tiếng kim loại ma sát, Lâm Minh cắn răng, không chút do dự mở ra Tà Thần lực!

Lực lượng Tôi Tủy bột phát ra, lực lượng của Lâm Minh nháy mắt vọt lên mười vạn cân!

Sau khi Tôi Tủy gần bảy thành, Lâm Minh chiến đấu đã rất ít cậy vào lực lượng thuần túy, nhưng dù thế, nắp Càn Khôn Dung Nhật lô vẫn không có vẻ gì là mở ra!

Lâm Minh cắn chặt răng, lại thiêu đốt máu Cổ Phượng!

Két két két…

Dù là Đại Hoang huyết kích, dưới áp lực khủng bố này cũng xảy ra biến dạng rất nhỏ.

Còn nắp Càn Khôn Dung Nhật lô dường như chỉ rung một cái, vẫn còn xa mới đến chỗ mở ra.

“Chặt như vậy?”.

Sắc mặt Lâm Minh đỏ rực.

Trong lòng hắn không ngừng tính toán thời gian, bây giờ đã qua nửa nén nhang từ lúc các đại năng rời đi, giả thiết bọn họ chiến đấu kịch liệt trong mười lăm phút, tức là ba nén nhang, vậy mình còn đủ thời gian.

Nhưng Lâm Minh lại không chắc chắn như vậy, hắn chuẩn bị nhiều nhất là hơn một nén nhang, sẽ rời khỏi dược viên Ma Đế.

Ngay lúc này, một tiếng nói già nua bất ngờ vang lên, làm cho Lâm Minh như lọt vào hầm băng!

– Hắc hắc, nhóc con, Càn Khôn Dung Nhật lô không phải mở như ngươi đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.