VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 512: Pháp tắc thời không



– Đây chính là thông đạo không gian?

Lâm Minh nhìn vào trong thông đạo đầy màu sắc trước mắt, kinh ngạc nói không ra lời. Hắn cảm giác mình dường như đặt mình ở trong một thế giới như kính vạn hoa, vô số màu sắc lưu động với tốc độ cực nhanh bay vụt tới. Những sắc thái này liền thành một mảnh, khiến Lâm Minh nhìn không kịp.

Nhìn những đường cong năng lượng đầy màu sắc đó, Lâm Minh trong lòng khẽ động, những đường cong này chẳng lẽ chính là cái gọi là năng lượng không gian sao?

Chiêu thức trong Đại Hoang kích quyết có không ít liên quan đến Không Gian ý cảnh và Thời Gian ý cảnh. Thân pháp Kim Bằng Phá Hư đồng dạng liên quan đến Không Gian ý cảnh. Nhưng mà Lâm Minh đến tận hiện tại, hiểu biết đối với Không Gian ý cảnh lại vẫn ở vào trạng thái khởi bước. Đó là bởi vì hắn căn bản không thể nào tiếp xúc năng lượng không gian vô cùng huyền bí này.

Không gian nơi thế giới bình thường, đều ở vào trạng thái vững chắc, năng lượng không gian ấn nấp không thấy. Cũng chỉ có ở trong thông đạo không gian mới có thể nhìn thấy lực lượng không gian sinh động.

Lâm Minh cảm giác tư duy của mình dường như cùng những năng lượng không gian này dung hợp đến cùng một chỗ, tinh thần, ý chí của hắn, thậm chí là thân thể dường như đều biến ảo thành trạng thái năng lượng, phù hợp hoàn mỹ với không gian, tốc độ cao bay vút qua khoảng cách vô tận này. Loại cảm giác này tuyệt không thể tả.

Đây là pháp tắc không gian, Không chi ý cảnh?

Lâm Minh đang đắm chìm trong lĩnh ngộ Không chi ý cảnh, chính vào lúc này bên tai hắn vang lên tiếng của Ma Quang:

– Bản thánh khuyên ngươi tốt nhất không nên quá mức phóng túng, nếu không sẽ bị lạc trong không gian loạn lưu, thân thể trực tiếp phân giải thành năng lượng, cũng không có biện pháp tụ lại nữa! Ngươi ngỏm không sao, bản thánh còn đang ở trong tinh thần chi hải của ngươi đây, bản thánh cũng không muốn cùng ngươi xong đời.

Câu nói của Ma Quang như thần chung mộ cổ vang vọng bên tai Lâm Minh, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh. Lúc này mới phát hiện, thân thể năng lượng hóa của hắn gần như khuếch tán ra bốn phía, giống như bồ công anh bị gió thổi tan vậy.

Lâm Minh chấn động tâm thần, vội vàng thu liễm cảm giác, cảm giác thu liễm đến một nửa. Đúng vào lúc này hắn cảm thấy thân thể chấn động mạnh, dường như có thứ vật gì như dùi nhọn đâm vào thân thể hắn, khiến đầu đau xót, dường như tư duy đều trở nên chậm chạp. Loại cảm giác này giống như là bị bóng đè, rõ ràng ý thức thanh tỉnh nhưng là thân thể không thể động đậy, ngay cả hít thở đều khó khăn.

– Đây là… Gió lốc không gian?

Lâm Minh cố gắng dùng cảm giác để liên hệ Ma Quang.

– Không phải… Gió lốc không gian không phải là như vậy… Hiện tại là không gian và thời gian bị vặn vẹo…

Giọng Ma Quang cũng đứt quãng, hiển nhiên cũng không thích ứng được tình cảnh hiện tại.

Không gian và thời gian bị vặn vẹo?

Lâm Minh chấn động trong lòng, trong nháy mắt hiểu được lời Ma Quang nói. Cái gọi là không gian vặn vẹo chính là chiều không gian mọi người quen thuộc cùng chiều không gian thực tế bất đồng. Mà thời gian vặn vẹo chính là tốc độ chảy của thời gian thói quen chủ quan không giống thời gian hiện thực.

Đây là pháp tắc không gian và thời gian trong Đại Hoang kích quyết miêu tả?

Lâm Minh mơ hồ cảm giác mình nắm được cái gì, nhưng là hiện tại dưới loại tình huống này hắn căn bản không đủ sức đi tinh nghiên, chỉ có thể tận lực ghi nhớ. Ghi nhớ loại cảm giác quái dị và bất lực khi trải qua thời không vặn vẹo này.

Hắn cố gắng làm cho tư duy và chân nguyên trong cơ thế mình lưu động tăng tốc, để thích ứng thời không kỳ dị này. Trong kinh mạch cơ thể của Lâm Minh, chân nguyên không ngừng ngưng tụ, khuếch tán nhưng mà thủy chung không theo kịp tốc độ chảy của thời gian vặn vẹo này. Khiến cho mọi động tác của hắn thoạt nhìn đều chậm chạp vô cùng.

Đây là một trải nghiệm đối với Lâm Minh mà nói hết sức mới mẻ nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Cũng là lần đầu tiên hắn có cơ hội tiếp xúc đến pháp tắc thời không vô cùng huyền bí.

Đúng lúc này, thanh âm suy yếu mà dồn dập của Ma Quang vang lên bên tai hắn:

– Phía trước, không gian loạn lưu!

– Hả?

Lâm Minh trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu. Lại thấy ở phía trước, thông đạo không gian tràn đầy màu sắc dường như đứt gãy, ở đó đường cong của lực lượng không gian vô cùng hỗn loạn, dường như nhấc lên một cơn gió lốc.

– Không xong!

Lâm Minh cắn răng, đem chân nguyên hộ thể bên ngoài thân vận chuyển đến cực hạn, từng luồng sét hình cng vây quanh thân thể hắn từng vòng, đồng thời mười lăm đạo Huyết Ẩm chi ấn cũng vòng quanh Lâm Minh di chuyển lên xuống.

Ầm!

Thân thể Lâm Minh đột nhiên chấn động, sét hình cung chung quanh thân thể bị thổi một cái tan rã, ngay cả Huyết Ẩm chi ấn cũng bị đánh tan, có vẻ hào quang mất hết.

Khoảnh khắc đó, Lâm Minh chỉ cảm giác mình dường như bị hai ngọn núi lớn ép vào một chỗ, ngũ tạng lục phủ dường như vỡ vụn, ngay cả xương cốt sau khi hoàn thành Tôi Tủy một trăm phần trăm cũng phát ra tiếng nổ vang “cách cách”, không chịu nổi trọng áp như thế.

Bồng!

Trên ngón vô danh của Lâm Minh, một cái Tu Di giới cấp bậc thấp trực tiếp vỡ nát, mảnh vỡ rơi vào trong không gian loạn lưu, một đống ngọc giản và bình lọ đan dược rơi ra. Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Minh, hóa thành tro bụi, hoàn toàn mai một.

Loại cảm giác tận mắt nhìn vật thật hóa thành tro bụi, biến mất không còn tăm tích này khiến người tâm thần rung động, khó có thể dùng lời Để tả.

Ầm!

Trong nháy mắt Tu Di giới vỡ nát, Lâm Minh cảm giác mình dường như đụng lên một bức tường kim loại thật dày, ngũ tạng lục phủ rớt mấy cái, yết hầu ngọt lịm, “ộc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà dưới loại tình huống này Lâm Minh vẫn nén không mở ra Tà Thần lực, bởi vì hắn rõ ràng không gian loạn lưu này chỉ là vừa mới bắt đầu. Nếu như hiện tại liền mở ra Tà Thần lực, chờ đến phía sau, khi từng đợt gió lốc không gian càng thêm mãnh liệt ập tới, hắn liền không thể ngăn cản.

Rất đáng tiếc, trong thông đạo không gian này rõ ràng có Không chi ý cảnh và Thời Gian ý cảnh, hắn lại không có quá nhiều tinh lực đế tìm hiểu, chỉ có thể tận lực ghi nhớ chúng nó.

– Lâm Minh, phía trước, nơi không gian loạn lưu thứ hai!

Giọng Ma Quang lại vang lên trong đầu Lâm Minh, hắn ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên ở phía trước không xa lại có một nơi, năng lượng không gian hoàn toàn hỗn loạn…

Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy ra một viên đan được nuốt vào, lại lần nữa thúc giục chân nguyên hộ thể và Huyết Ẩm chi ấn, vọt thẳng hướng không gian loạn lưu…

***

Mấy ngày sau.

Lâm Minh từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt, tầm nhìn từ mơ hồ đến rõ ràng. Hắn đột nhiên phát hiện, mình nằm ở trong một vùng thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh dưới thân ướt sũng, dính ở trên người rất không thoải mái.

Hồi tưởng lại trải qua mấy ngày trước Lâm Minh cười khổ không thôi.

Trước kia trải qua Truyền Tống trận, mỗi lần đều là trong thời gian nháy mắt liền tới mục đích, mà Truyền Tống trận thượng cổ khoảng cách siêu xa này, một lần truyền tống lại kéo dài chừng ba ngày!

Thời gian ba ngày, Lâm Minh ở trong thông đạo không gian trải qua vô số nguy hiểm. Không gian loạn lưu, gió lốc không gian, lốc xoáy không gian, hắc động quỷ dị, thời gian vặn vẹo… Lâm Minh từng đợt từng đợt chống chọi, bằng vào một luồng ý niệm kiên trì được đến cuối cùng, đan dược trên người đều ăn sạch.

Khi đến ngày thứ ba, ngay cả Ma Quang trong tinh thần chi hải của Lâm Minh cũng bắt đầu ra tay trợ giúp hắn chống đỡ gió lốc không gian. Dù sao bọn họ ở trên một chiếc thuyền, một người chết là chết hết.

Đến cuối cùng, Lâm Minh dầu hết đèn khô, Ma Quang cũng cạn kiệt tinh thần lực chìm vào ngủ say. Mà lúc này bọn họ rốt cuộc thoát khỏi không gian loạn lưu.

Nhưng mà một màn nhìn thấy sau khi bước ra Truyền Tống trận lại khiến Lâm Minh kêu khổ lần nữa. Lối ra Truyền Tống trận rồi lại ở trên một ngọn núi hiểm trở cắm thẳng vào Thái Cực Thiên.

Ở Thái Cực Thiên, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi toàn bộ tồn tại ở trạng thái nguyên khí, bạo ngược vô cùng. Võ giả tu vi không đủ nếu như bại lộ ở trên Thái Cực Thiên, sẽ trực tiếp bị dòng nguyên khí xung kích đến chết.

Nếu là Lâm Minh trạng thái toàn thịnh tự nhiên sẽ không để ý loại dòng nguyên khí này xung kích. Nhưng là lúc đó, Lâm Minh đã dầu hết đèn khô, lại bị dòng nguyên khí xối, tình huống thân thể càng như tuyết lại thêm sương, sau khi dốc hết toàn lực bay xuống khỏi Thái Cực Thiên, hắn thật sự ngay cả sức để bay tiếp đều không còn.

Nếu không phải lúc trước ở Nam Hà đảo, hắn đánh chết không ít tiểu đội của Nam Hải Ma Vực, ở trong Tu Di giới của bọn họ thu được mấy chiếc Linh chu xem như không tồi, lúc này có thể lấy ra để thế chân, vậy hắn thật sự sẽ từ Thái Cực Thiên ngã xuống, sống chết không biết.

Chuyện tiếp theo, bởi vì Lâm Minh chân nguyên chống đỡ hết nổi, Linh chu rơi vỡ, đụng vào trên một vùng thảo nguyên này, bản thân cũng hôn mê.

Đợt hôn mê này không biết mấy ngày, khi tỉnh lại hắn chỉ cảm thấy trong bụng trống trơn, hết sức đói khát.

Kiểm tra thân thể một chút, sáu, bảy chiếc Tu Di giới vốn có trên người hắn chỉ còn lại một cái cao cấp nhất, số còn lại toàn bộ vỡ nát trong không gian loạn lưu.

Càn Khôn Dung Nhật lô còn tồn tại hoàn hảo trong đan điền của Lâm Minh, bảo khí, đan dược, ngọc giản bao gồm Huyễn Diệt Mộng Quang quý báu nhất của Lâm Minh đều ở trong Càn Khôn Dung Nhật lô, ngược lại không có bất kỳ vấn đề.

Chỉ là với trạng thái hiện tại của Lâm Minh, đừng nói là mở Càn Khôn Dung Nhật lô, ngay cả gọi ra đều không có khả năng.

Nội thị thân thể, Lâm Minh cười khổ không thôi.

Kinh mạch trong cơ thể bị hao tổn nhiều đến sáu bảy phần, căn bản không thể thông suốt chân nguyên. Điều này cũng khiến đan điền của Lâm Minh trở thành nguồn không nước, gần như khô kiệt.

Hơn nữa gay go nhất chính là, xương cốt, cốt tủy, nội tạng của Lâm Minh đều bị tổn thương. Năng lực khôi phục của hắn tuy mạnh nhưng là cốt tủy bị hao tổn cũng phải thời gian tương đối dài mới có thể khôi phục.

– Thật là gay go…

Lâm Minh thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu, chân nguyên trong kinh mạch không thông, hắn căn bản không thể tu luyện công pháp, chỉ có thể nhân cơ hội này tìm hiểu một chút pháp tắc thời gian không gian mấy ngày trước lĩnh ngộ được. Đây cũng xem như là thu hoạch lớn nhất trong chuyến du lịch không gian này.

Cứ như vậy, nhoáng cái qua mấy ngày. Lâm Minh đói bụng liền ăn lương khô, khát nước uống nước Thái Dương Nguyên Tuyền trong Tu Di giới. Bình thường tìm hiểu pháp tắc thời không, lẳng lặng chờ đợi cốt tủy trong cơ thể khép lại.

Mà vào ngày này, trong thảo nguyên có thêm một thương đội, tiếng chuông lạc đà du dương truyền vào trong tai Lâm Minh. Hắn mở mắt nhìn, lập tức hít một hơi khí lạnh. “Lạc đà” cách không xa thật sự là lớn đến khủng bố, thân cao ba bốn trượng, một cái châncao bằng hai người. Mà nhìn “người” cưỡi trên lạc đà cao cao, Lâm Minh lại càng ngây người.

“Người” kia da toàn thân có màu lam xỉn như kim loại, thân thể, cơ bắp trên người gồ lên, cánh tay còn to hơn bắp đùi nhân loại. Một đôi tai nhọn dài nửa xích, sau lưng đeo một cây rìu lớn, cán rìu to như cánh tay trẻ em. Lúc này, hắn ta đang dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn về phía Lâm Minh.

– Cự Ma?

Lâm Minh ngạc nhiên, “người” trước mắt này rõ ràng là bộ tộc Cự Ma.

Cũng chính là chủng tộc đồng dạng U Minh đại đế và Ma Đế. Trời ạ! Mình đi tới thế giới Cự Ma sinh sống sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.