VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 537: Phá hồn lĩnh vực



– Lam Tinh thắng, người khiêu chiến kế tiếp là ai?

Trên Võ Đấu trường, một nam nhân Yêu Tinh tóc lam sau khi một kiếm đánh bại một người Man tộc, trọng tài áo đen tuyên bố.

Trọng tài áo đen này gần giống người trung niên làn da màu lam Lâm Minh nhìn thấy ở tầng một, giữa bọn họ có đặc thù của mấy chủng tộc, là con lai điển hình.

Ở Cực Tinh thành, bởi vì hàng năm sinh sôi nảy nở, người bản địa trong này có rất nhiều người có huyết thống chủng tộc khác. Dùng con lai để làm trọng tài, tương đối sẽ công chính hơn một chút.

– Lam Tinh, tên này đã thắng trận thứ hai, thắng nữa chính là ba thắng liên tiếp. Trước đây sao ta chưa từng nghe nói qua hắn?

– Không nghe nói qua bình thường, kỳ thật tên này là người mới. Nghe nói hắn một năm trước từng ở tầng một bạo tràng, lấy đến mười sáu điểm số giết chóc, sau khi đến tầng hai một trận không chiến, trước bế quan tu luyện tròn một năm. Hôm nay đi ra là thủ chiến!

– Bế quan tròn một năm? Thật có thể ẩn nhẫn, là kẻ đáng sợ. Cao thủ Thiên Ma hai cánh ở trong tay hắn kiên trì không đến mười hơi thở, đây chỉ sợ còn là hắn ẩn giấu một bộ phận thực lực. Ta đoán, hắn hẳn là có thực lực tới gần Thiên Ma bốn cánh.

Người xem trên khán đài nhao nhao nghị luận, Lâm Minh nghe vào trong tai, không kìm được lưu ý Lam Tinh này thêm vài phần.

Kỳ thật từ khi hắn tới Thông Thiên tháp liền phát hiện. Bởi vì hệ thống tu luyện bất đồng, dùng tu vi cảnh giới để phân chia thực lực võ giả đã không chuẩn xác nữa. Huống chi, võ giả ở nơi này có thể vượt cấp chiến đấu chỗ nào cũng có, một Ma Tướng ngũ tinh của Thông Thiên tháp đưa ra bên ngoài có lẽ có thể dễ dàng đánh bại Ma Vương nhất tinh.

Kể từ đó, dùng hình xăm Thiên Ma trên người võ giả để phân chia thực lực của bọn họ tương đối chuẩn xác hơn một chút.

Võ giả thực lực càng mạnh, số lượng đôi cánh của hình xăm Thiên Ma trên người bọn họ lại càng nhiều.

Từ hai cánh, bốn cánh mãi cho đến mười cánh, mười hai cánh.

Lâm Minh hiện tại hình xăm Thiên Ma trên người đã sắp ngưng tụ thành hai cánh. Theo hắn ngày sau tham gia số trận chiến đấu tăng nhiều, hình xăm Thiên Ma của hắn cũng sẽ không ngừng trưởng thành.

– Lam Tinh, chẳng qua là thắng hai trận mà thôi, ngươi cho là ngươi vô địch rồi sao?

Một nam nhân tóc đỏ nhảy ra sân, hắn cũng là võ giả Man tộc, lúc này ra sân hiển nhiên là ôm tâm tư xả giận cho đồng bạn. Ở Thông Thiên tháp, ý thức chủng tộc rất mạnh, bình thường đồng tộc chém giết sẽ không hạ sát thủ. Mà đối với tộc khác, vậy ra chiêu liền hiểm độc, người chết là chuyện phi thường bình thường.

– Chỉ bằng ngươi? Xem ra ba thắng liên tiếp của ta là dễ như trở bàn tay!

Lam Tinh khinh miệt liếc nam nhân tóc đỏ một cái, run trường kiếm trong tay.

– Lam Tinh này quá kiêu ngạo, hoàn toàn không đem lông đỏ vào trong mắt.

– Đúng vậy, tốt xấu lông đỏ cũng ở tầng thứ hai non nửa năm, cũng có thực lực xấp xỉ Thiên Ma bốn cánh. Khinh địch cũng không phải là chuyện tốt.

Thấy Lam Tinh kiêu ngạo như thế, dư luận bắt đầu nghiêng về phía người Man tộc tóc đỏ.

Nam nhân tóc đỏ nghe thấy lời nói của Lam Tinh cười ha hâ, thoáng cái rút đại kiếm sau lưng:

– Dễ như trở bàn tay? Loại người như ngươi có thể ở Thông Thiên tháp sống đến hiện tại là một kỳ tích. Vận may của ngươi dừng ở đây, đi chết đi!

Nam nhân tóc đỏ nói xong, một kiếm chém tới Lam Tinh.

Rắc!

Gạch nền vỡ nát, thân thể Lam Tinh như ảo ảnh biến mất.

– Thân pháp thật nhanh, Phong chi ý cảnh thật tinh thâm!

Lâm Minh liếc mắt một cái nhìn ra, trình độ của Lam Tinh này ở Phong chi ý cảnh rất cao, hơn xa chính mình, đều nói Yêu Tinh tộc là con cưng của pháp tắc tự nhiên, quả thật như thế.

Thiên phú của Yêu Tinh tộc có một không hai Thánh Ma đại lục. Luận tố chất thân thể, bọn họ xa không bằng Cự Ma tộc, nhưng là bọn họ lại có thể chất trời sinh có thể phù hợp pháp tắc tự nhiên, rất dễ dàng lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc và ý cảnh.

Điều này cũng khiến cho công pháp của Yêu Tinh tộc biến ảo vô cùng, khiến người khó lòng phòng bị.

– Thánh Văn – Phong Chi kiếm!

Trong nháy mắt, kiếm của Lam Tinh biến mất, biến mất trong gió. Khoảnh khắc đó, gió vô tận trong trời đất chính là kiếm của hắn, không chỗ nào không có, khó lòng phòng bị.

Keng keng keng!!!

Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu kiếm chém lên trọng kiếm của nam nhân Man tộc, khiến kiếm của hắn ta trong lúc nhất thời gần như rời tay.

Dòng chân nguyên bừa bãi bắn ra, nam nhân tóc đỏ trong lòng kinh hãi, thân hình bắn vụt ra ngoài.

Nhưng mà kiếm của Lam Tinh như giòi bám xương, căn bản trốn không thoát.

Nam nhân tóc đỏ quát lên một tiếng, muốn dùng ra tuyệt chiêu cuối cùng của hắn. Nhưng mà đúng vào lúc này, ba luồng kiếm quang đan xen đâm tới.

Phốc phốc phốc!!!

Nam nhân tóc đỏ hét thảm một tiếng thân thể bay người ra ngoài, trên người thêm ba lỗ máu, ngã mạnh trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ một vùng nham thạch lớn.

– Không chết? Xem như ngươi mạng lớn!

Lam Tinh đối với nam nhân tóc đỏ bán sống bán chết làm như không thấy.

Toàn trường đều bị ngây ra, chiến đấu chưa quá năm hơi thở, thắng bại đã phân!

Ở dưới đài vọt lên mấy người Man tộc, nhanh chóng nâng nam nhân tóc đỏ xuống dưới.

– Lam Tinh ba thắng liên tiếp!

Trọng tài áo đen tuyên bố.

– Ba thắng liên tiếp. Bế quan một năm, vừa ra tay chính là ba thắng liên tiếp. Lam Tinh này tuyệt đối có thực lực Thiên Ma bốn cánh. Tuổi hắn chẳng qua hai mươi mấy, còn có đủ thời gian. Nếu như hắn có thể một mực sống sót, đánh vào tầng thứ ba không khó!

– Lại ra một tân tinh. Tuy nhiên lại nói tiếp, Thông Thiên tháp những năm gần đây tân tinh xuất hiện nhiều không đếm xuể, nhưng là chân chính có thể đạt tới Thiên Ma mười cánh lại chỉ có mấy người mà thôi.

– Ừ, càng lên cao càng khó.

Mọi người nhao nhao nghị luận, Lam Tinh sau ba thắng liên tiếp liền ra sân.

Dựa theo quy định của Thông Thiên tháp, võ giả bình thường chiến đấu liên tiếp sẽ không vượt qua ba trận. Liên tục chiến đấu cường độ cao, thể lực chân nguyên đều sẽ tiêu hao rất dữ dội, trừ phi là thực lực thật sự quá mạnh mẽ, mới sẽ xuất hiện tình huống thắng liền năm trận, mười trận.

– Kế tiếp, còn có ai muốn lên đài không?

Trên lôi đài, trọng tài lớn tiếng nói.

Theo lời hắn vừa dứt, Ải Ma áo choàng cười tủm tỉm đứng lên, nhìn phía Lâm Minh, đôi mắt híp lại.

– Tiểu huynh đệ, cùng lên đi.

Bên tai Lâm Minh vang lên tiếng chân nguyên truyền âm của Ải Ma áo choàng.

– Tên này, thật là nhát gan.

Lâm Minh trong lòng khinh thường, đối phương hiển nhiên là sợ lên đài trước mình không theo, bị người khác giành trước, căn bản là một chút tự tin đều không có.

Lâm Minh nhảy lên đài.

Ải Ma áo choàng cũng theo sát lên đài.

– Là Hắc Thử. Tên này, thật không tiền đồ, lại tới khi dễ người mới.

Trên khán đài có người liếc mắt một cái nhận ra Ải Ma áo choàng, danh hiệu Hắc Thử này ngược lại người xứng với tên.

– Hắc, ngươi đừng nói, chiêu này của Hắc Thử vẫn là rất hữu dụng. Hắn hiện tại đều sắp Thiên Ma bốn cánh, hơn nữa sắp được hai mươi thắng liên tiếp!

– Ha ha, hắn chỉ sợ là Thiên Ma bốn cánh yếu nhất hả!

– Đừng coi khinh Hắc Thử. Tên này vẫn có chút bản lĩnh, chỉ là nhát gan quá đáng mà thôi. Theo ta thấy chính là đám người mới này ngốc, tiểu tử người trên đài này ta biết, mấy ngày trước ở tầng một bạo tràng. Người trẻ tuổi như vậy, tâm cao khí ngạo, khí huyết phương cương, luôn nghĩ rằng thực lực của mình mạnh cỡ nào, không biết Thông Thiên tháp nước sâu bao nhiêu, sớm muộn gì sẽ chịu thiệt.

– Ừm, Lam Tinh cũng là ở tầng một bạo tràng, nhưng hắn lại có thể ở tầng hai bế quan tu luyện trước một năm. Lam Tinh kiêu ngạo không giả, nhưng người ta quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo, tiểu tử trên đài này so với Lam Tinh, quả thật hơi nông nổi…

Rất ít người coi trọng Lâm Minh. Tuy rằng Lâm Minh thiên phú cực cao nhưng người mới chính là người mới, tuổi tu vi không đủ, thủy chung thiếu hỏa hầu. Ở Thông Thiên tháp, người không hiểu vững vàng, quá mức liều lĩnh dễ chết nhất.

– Hắc hắc, tiểu tử kia, đừng khẩn trương, ta ra tay rất nhẹ.

Ải Ma áo choàng hai tay nắm vào một chỗ không ngừng xoa xoa, đánh giá Lâm Minh từ trên xuống dưới. Con ngươi nhỏ đen xì cùng với làn da đen nhăn nheo, thật giống như một con chuột tinh đã sống rất lâu vậy.

Lâm Minh mặt không đổi sắc rút Tử Huyễn thương, trên mũi thương lôi mang lóe lên.

Ánh mắt hắn tập trung vào trên vai Ải Ma áo choàng, ở đó có một hình xăm Thiên Ma hết sức rõ ràng. Hình xăm Thiên Ma có hai đôi cánh, chỉ là đôi thứ hai so với đôi thứ nhất thì mơ hồ hơn chút.

– Hình xăm Thiên Ma bốn cánh… Sát khí trên người hắn ngưng tụ nhiều hơn ta không chỉ gấp mười, cướp đoạt tới có thể bớt của ta rất nhiều sức lực.

Vào lúc Hắc Thử coi Lâm Minh là con mồi, Lâm Minh đồng dạng cũng đang tính toán Hắc Thử.

– Trận đấu bắt đầu!

Trọng tài ra lệnh một tiếng, Hắc Thử từ trong Tu Di giới rút ra hai thanh đoản đao nguyệt nhận cong cong:

– Tiểu tử kia, thoải mái chút là tốt rồi, công kích của ta không đau chút nào cả!

Hắc Thử cười hắc hắc, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Phá Hồn lĩnh vực!

Hoắc!

Hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến hóa, trên lôi đài sát khí tràn ngập dường như biến thành chiến trường tu la. Người xem vây quanh dường như trong lúc nhất thời nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru vô tận, lâm vào trong ảo cảnh.

– Phá Hồn lĩnh vực! Sát chiêu của Hắc Thử, vừa ra tay tiêu diệt mọi linh hồn trong phạm vi mười trượng. Người trúng chiêu nhẹ thì biến thành ngu ngốc, nặng thì trực tiếp tử vong. Tên này, là chuẩn bị muốn tính mạng người mới kia rồi.

– Ừ, người mới kia tuy rằng tu vi không cao nhưng là thiên phú quá khủng bố. Tiên Thiên sơ kỳ có thể ở tầng một bạo tràng, Hắc Thử hơn phân nửa là không muốn để lại hậu hoạn gì.

– Ha ha, nhân loại lại chết một thiên tài, hả hê lòng người!

Thiên tài ở Thông Thiên tháp ngã xuống quá nhiều, không nhiều một Lâm Minh. Có lẽ chỉ cần ngày mai, bọn họ liền quên mặt Lâm Minh.

Lúc mọi người dưới đài nhao nhao nghị luận, Lâm Minh không nhúc nhích đứng giữa lôi đài, không có bất kỳ phản ứng.

– Tiểu tử, muốn trách chỉ có thể trách ngươi thiên phú quá tốt, ta bị ép bất đắc dĩ, thành quỷ cũng đừng oán ta.

Hắc Thử cười ha ha, thân thể như lão yêu bay lên không xông về phía Lâm Minh, loan đao nguyệt nhận cong cong cắt thẳng cổ họng Lâm Minh.

Mà đúng vào lúc này, hai mắt Lâm Minh đột nhiên hiện lên một luồng tinh quang, Tử Huyễn thương trong tay như roi vụt ra!

Vù!

– Cái gì?

Hắc Thử trong lòng kinh hãi, hắn vốn cho rằng Lâm Minh cho dù không tan biến linh hồn cũng nên chìm vào trong ảo giác tinh thần, mặc người xâm lược. Tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Minh còn có thể ra tay phản kích.

Phá Hồn đao!

Hắc Thử một đao hất xéo lên, đem tất cả linh hồn công kích ẩn chứa trên thân đao, bổ lên cán Tử Huyễn thương.

Ba!

Loan đao rời tay, Hắc Thử như bóng ngựa bị Lâm Minh một thương vụt bay.

Mà cùng lúc đó, linh hồn công kích của Hắc Thử dọc theo Tử Huyễn thương truyền vào tinh thần chi hải của Lâm Minh, giống như sét đánh cuồn cuộn, thế tới dào dạt!

Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt linh hồn công kích này liền mai một trong vòng xoáy Luân Hồi võ ý mênh mông, ngay cả một chút bọt sóng đều không bắn lên.

Lâm Minh sớm biết Hắc Thử am hiểu linh hồn công kích. Lúc trước Hắc Thử làm cho mọi người ở trung tâm phục vụ võ giả trong nháy mắt ngất xỉu, chính là dựa vào linh hồn công kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.