VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 652: Thần nữ



Không riêng gì Lâm Minh hoàn toàn dại ra, năm người phía sau hắn cũng lâm vào trạng thái hóa đá, trước đó bọn họ đã nhìn thấy địa giai hạ phẩm Ma Thần Chi Cốt, lại có Huyền Kim thần quả có thể nói là vật báu vô giá, cùng với thiên giai Ma Thần Chi Cốt ngay cả nguyên chủ Huyết Sát Nguyên cũng chưa từng thấy.

Theo lý thuyết thứ mặc kệ mở quan tài thứ tư ra là cái gì, bọn họ đều chết lặng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại tới tình cảnh này.

Lâm Minh hít sâu một hơi, đẩy nắp quan tài ra hoàn toàn, nhìn vào bên trong, im lặng một hồi lâu.

Trước đó, Lâm Minh đã tưởng tượng qua cảnh tượng trong quan tài đá thứ tư, nếu trong đó ẩn giấu thiên giai trung phẩm, thiên giai thượng phẩm Ma Thần Chi Cốt, cho dù là trống không, hắn cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ, nằm trong quan tài đá này lại là một nữ nhân!

Một nữ nhân tuyệt thế!

Tóc đen xõa xuống, da thịt trong suốt dường như ngưng kết thành tinh hoa trăng sao, dung mạo tuyệt luân giống như điêu khắc thành, đây căn bản không phải là nữ nhân thế gian, mà như người trời do tinh hoa thiên địa ngưng kết thành.

Nữ nhân cứ vậy lẳng lặng nằm trong quan tài đá, như là đang ngủ, thậm chí ngươi còn tưởng tượng ra sau khi lông mi cong vút kia hơi rung lên, tiếp đó nàng sẽ mở đôi mắt như trăng sáng ra.

– Là thật sao… Trời ạ, nàng chính là nữ nhân mười mấy vạn năm, một đại năng thời đại thái cổ?

Lâm Minh cảm giác không thể tin, mỹ nữ trước mặt này nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, nhìn tuổi nhiều nhất chỉ có hai mươi, hơn nữa bên cạnh mỹ nữ, có chôn cùng vũ khí của nàng, đúng là một cây thương!

Tuy nhiên cán thương đã bị chém đứt, chỉ còn lại non nửa, hơn nữa non nửa cán thương cũng nhìn như đang bị hư hao. Bảo khí một khi bị tổn hại, sẽ rất khó chống lại bị năm tháng ăn mòn, trải qua mười mấy vạn năm, non nửa cán thương này gần như đã mục nát.

Có thể tưởng tượng, có lẽ lúc trước nàng dùng cây thương này chinh chiến sa trường, đã trải qua chiến đấu kịch liệt cỡ nào, vũ khí tổn hại, người cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Nàng không ngờ cũng dùng thương…

Lâm Minh cảm thấy có chút khó tin, trong ấn tượng của hắn, một cô gái như thế phải dùng nhuyễn kiếm mới đúng chứ, dù thế nào cũng không nghĩ tới nàng lại dụng một cây trường thương cao chót vót như thế.

Hắn theo bản năng đưa tay sờ vào cán thương mục nát kia, mà đúng lúc này, trong đầu lại truyền đến thanh âm dồn dập của Ma Quang:

– Không nên cử động!

Lâm Minh như tia chớp co tay lại, đúng rồi, mình quá lỗ mãng, ở trong Vạn Cổ Ma Khanh vô cùng thần bí này, hành động lỗ mãng đều sẽ rước họa sát thân.

Ma Quang do dự một hồi lâu, nói:

– Cô gái này rõ ràng đã chết, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa sinh khí mười phần, ngay cả ta… Xem cũng không hiểu…

Ma Quang lắc đầu, lúc trước nó đi theo Ma Đế, ở Thần Vực cũng coi như là nhân vật một phương. Nhưng mà Thần Vực quá lớn, phóng tới trước mắt cường giả lánh đời chân chính của Thần Vực, Ma Đế căn bản không tính là cái gì, nên biết rằng năm đó vây công Thiên Vũ thánh địa. Nhân vật cấp bậc như Ma Đế ước chừng có hơn vạn người.

Ma Đế vốn không phải là nhân vật đỉnh cao của Thần Vực, Ma Quang lại chỉ là hồn sủng của Ma Đế, biết thì càng ít hơn.

– Cỗ thi thể này, chỉ sợ là đã thật sự tồn tại mười mấy vạn năm, mười mấy vạn năm không hư. Sinh khí mười phần, nhìn giống như ngủ, loại hiện tượng này, đã vượt qua phạm vi lý giải của ta…

Ma Quang lắc đầu cảm khái, biểu tình này so với cái kiểu thích lung tung khoác lác của nó thật sự hiếm thấy.

Lâm Minh nhìn nữ thi, tuy rằng không biết khối nữ thi này vì sao có thể tồn tại được mười mấy vạn năm, nhưng mà Lâm Minh có thể khẳng định, nữ nhân này khi còn sống là một nhân vật khủng bố, ít nhất là cấp bậc thánh nữ Thiên Vũ thánh địa, thậm chí còn hơn thế!

Có lẽ sau khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, cho dù sau khi chết đi, thi thể vẫn có thể tồn tại mấy chục vạn năm mà không hư, này ai biết được?

– Lâm huynh… Này, này rốt cuộc là chuyện gì?

Đoan Mộc Quần nhìn nữ thi trong quan tài, hắn không thể không thừa nhận, nữ thi này là mỹ nữ hoàn mỹ nhất trong đời hắn từng thấy, cho dù biết rõ nàng đã chết, nhưng mà đứng trước nàng tim hắn vẫn đập thình thịch.

Yêu Tinh tộc trước giờ đều theo đuổi cái đẹp. Lam Thấm cũng tiến lên, nhìn nữ thi trong lòng cảm khái, nữ nhân hoàn mỹ như thế, vì sao lại chết chứ.

– Ta cũng không biết, chắc là một trong những chủ nhân mộ này. Thi thể mười vạn năm không hư, cảnh giới của nàng, đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta.

Lâm Minh nhìn nữ thi một hồi, dứt khoát đóng lại quan tài đá…

– Hả? Ngươi đây là tính…

Đoan Mộc Quần hơi sửng sốt.

– Quên đi, để cho nàng yên giấc.

Lâm Minh lắc đầu.

– Ngươi tính buông tha cho nữ thi này sao?

Ma Quang có chút kinh ngạc, không nói nữ thi này tương lai sẽ có tác dụng gì, chỉ riêng những thứ trên người nàng, đã là một tài phú khổng lồ rồi, Lâm Minh ngay cả soát người cũng không soát, trực tiếp bỏ qua, chuyện này cần ý chí lực rất lớn mới làm được. Ma Quang ngăn cản Lâm Minh động vào cây trường thương kia, nguyên bản là muốn để cho Lâm Minh tìm hiểu trước, không nên hành động thiếu suy nghĩ, cũng không phải là bảo Lâm Minh buông tha cho khối quan tài đá này.

Lâm Minh nói:

– Tiền bối sau khi chết đã yên giấc như thế, ta mở quan tài của nàng ra đã là quấy rầy, nếu như tiếp tục soát người lấy đi những vật phẩm tuẫn táng, vậy thì so với kẻ trộm mộ thì có gì khác, khinh nhờn người chết, người người oán trách, huống chi nàng vẫn là thượng cổ vương giả để kính sợ, khi còn sống vinh quang vô hạn, sau khi chết nếu như rơi vào kết cục bị kẻ trộm mộ khinh nhờn, vậy thì quá thê lương.

– Hơn nữa, trong Vạn Cổ Ma Khanh thần bí vô cùng, trong đó ẩn chứa lực lượng không biết, ta lại làm việc thương thiên hại lý như vậy, chắc gì sẽ không bị nguyền rủa, bốn cỗ thi sát trong mộ cổ kia, cùng với khối quan tài đá này không biết đá tồn tại mấy ngàn năm, lại không xê dịch quan tài đá chút nào, nói vậy có gì để cho bọn chúng kiêng kị, không bằng dừng ở đây, để cho nàng yên giấc…

Khi Lâm Minh nói chuyện, đã bố trí vài cái trận phù bên trên, phong ấn quan tài đá.

Ma Quang gật gật đầu, đúng vậy, những cỗ thi sát này có vui có giận, nhưng cô gái trong quan tài đá này, quần áo chỉnh tề, tóc chải mượt mà, hiển nhiên nàng từ lúc an táng về sau thì chưa từng có cái gì động vào nàng, mà trong đó hơn phân nửa là có nguyên nhân gì, có lẽ là thi sát kính sợ khí thế cường giả…

Từng đạo trận phù bố trí lên nắp quan tài đá, hoàn toàn phong ấn nắp lại, Hắc Thạch thấy một màn như vậy, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, nhưng mà nghĩ nghĩ vẫn không mở miệng. Hắn đúng là tiếc vật phẩm tuẫn táng trong quan tài, nhưng hắn ở trước mặt Lâm Minh đúng là không có tư cách mở miệng.

– Tốt lắm!

Sau khi Lâm Minh hoàn toàn phong ấn quan tài, quay sang mọi người, lãnh đạm nói:

– Bàn một chút phân phối vật phẩm đi!

Câu này nói ra, trái tim Hắc Thạch, Vân Sát tôn chủ đều vọt lên cổ họng, phân phối cơ duyên!

Đây mới là lúc quan trọng nhất!

Đồ vật trong ba quan tài tùy tiện lấy ra một cái đều là vô giá, nhất là quả tròn màu vàng kia, còn có thiên giai Ma Thần Chi Cốt ngay cả nguyên chủ Huyết Sát Nguyên cũng phải đỏ mắt.

– Tổng cộng có một khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt, một quả màu vàng, cùng với mười sáu khối địa giai hạ phẩm Ma Thần Chi Cốt, ta muốn thiên giai Ma Thần Chi Cốt, quả màu vàng, cùng với một nửa địa giai hạ phẩm Ma Thần Chi Cốt, còn lại, các ngươi tự phân nhau.

Lâm Minh nói ra một câu, trong lòng Hắc Thạch chửi ầm lên, con bà nó, quá đáng rồi!

Nói cách khác, chỉ có tám khối địa giai hạ phẩm Ma Thần Chi Cốt là phân cho năm người bọn họ, mà hắn ở trong năm người lại có thực lực yếu nhất, được phân phối một khối đá không tồi rồi.

Đi tới ngàn dặm vùng cấm, bao nhiêu lần trải qua hiểm cảnh qua sinh tử, vậy mà chỉ được phần một khối địa giai Ma Thần Chi Cốt? Hắc Thạch cảm thấy không thể chấp nhận được!

Sắc mặt Vân Sát tôn chủ cũng hơi trầm xuống, thực lực của hắn, có thể được phân hai khối địa giai Ma Thần Chi Cốt, nhưng địa giai hạ phẩm Ma Thần Chi Cốt, chủ yếu là có tác dụng ở Mệnh Vẫn kỳ.

Ma Vương tứ tinh đến chuẩn đế tới lúc đột phá bình cảnh cấp đế, tác dụng của địa giai hạ phẩm Ma Thần Chi Cốt chỉ có hạn, có nhiều thêm vài khối địa giai Ma Thần Chi Cốt cũng vẫn không thể đảm bảo hắn đột phá cấp đế.

Vân Sát tôn chủ cắn chặt răng, nhìn thiên giai Ma Thần Chi Cốt trong quan tài thứ ba một hồi lâu, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm và không cam lòng.

Khối Ma Thần Chi Cốt này với hắn mà nói, quá trọng yếu! Cơ duyên cỡ này ở trước mặt, nếu như bỏ lỡ, cả đời cũng đừng hy vọng nữa.

– Lâm Minh… Ngươi có phải muốn quá nhiều rồi hay không?

Vân Sát tôn chủ bất mãn, nhưng mà giọng điệu vẫn tận lực dịu lại, thời điểm này hắn cũng không dám mạnh mẽ đối chọi với Lâm Minh.

Hắn cảm giác, Lâm Minh đưa ra phương án phân phối này, kỳ thật là để cò kè mặc cả, nếu không tranh thủ vậy thì chỉ có được như vậy, nếu tranh thủ thì vẫn còn một ít cơ hội.

Thiên giai Ma Thần Chi Cốt này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cũng chính là lần này, hắn không thể cứ vậy buông tha.

– Đúng vậy, Lâm Minh, ngươi có phải quá độc ác hay không, ngươi ăn thịt, tốt xấu gì cũng lưu lại cho chúng ta một chén canh, ta không cầu sáu người chia đều, chỉ cần có thể cho ta hơn một phần mười, ta đã biết chừng mực, ta tiến vào ngàn dặm vùng cấm, vào sinh ra tử, ngay cả cánh tay cũng đã bị chặt đứt, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại chỉ được một chút thu hoạch.

Hắc Thạch vừa thấy có người dẫn đầu, vội vàng phụ họa theo, muốn một phần mười theo lời hắn nói chỉ là cò kè mặc cả thôi, kỳ thật trong lòng hắn kỳ vọng là hai phần mười. Bây giờ hắn đã mất một cánh tay, trở lại thánh địa cũng không còn được hưởng đãi ngộ như trước nữa, cộng thêm thực lực giảm đi, cơ hội đột phá cấp đế trở nên vô cùng xa vời, nếu có thể nắm chắc cơ duyên trước mắt, xác suất đột phá cấp đế có thể lớn hơn vài phần.

Phong Thần, Đoan Mộc Quần, Lam Thấm cũng không tỏ vẻ gì, tuy rằng bọn họ cũng rất thèm khát khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt và quả màu vàng kia, nhưng bọn họ cũng rõ, nếu không có Lâm Minh vậy thì mạng của bọn họ đã không còn, được phân phối là đã tốt rồi. Kỳ thật Lâm Minh có thể một mình độc chiếm, bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp gì.

Huống chi, đám người Phong Thần nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều có thể đặt chân vào cấp đế, khát vọng của bọn họ đối với thiên giai Ma Thần Chi Cốt xa xa không mãnh liệt bằng hai người Hắc Thạch và Vân Sát tôn chủ hai.

Nghe Hắc Thạch nói vậy, khóe miệng Lâm Minh vểnh lên, đối với tên hề tham lam này, căn bản hắn mặc kệ, nếu đối phương lặng lẽ nhận, hắn không ngại bố thí thêm một chút, nhưng bây giờ còn nhảy ra nói dai nói dài, Lâm Minh trực tiếp thay đổi chủ ý.

Hắn lạnh lùng nói:

– Hắc Thạch, ta nhớ rõ ngươi dường như từng nói qua, nếu ta có thể mang ngươi ra ngoài, bên trong Tu Di giới của ngươi có thứ gì đều cho ta, ngươi cái gì cũng đồng ý, ta nhớ không lầm chứ?

Một câu phản bác bâng quơ, trực tiếp khiến cho Hắc Thạch á khẩu không trả lời được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.