VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1106: Thái thượng trưởng lão



Mà thu hoạch của Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn, thì lại hoàn toàn dựa vào Lâm Minh mới có thể thu được, dĩ nhiên Lâm Minh sẽ không nhổ ra.

Diệp Thủy Đồng cầm chiếc Tu Di Giới này, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ là yên lặng một lúc rồi nói câu:
– Cảm ơn!

Lâm Minh tự mình tìm chỗ ngồi dưới đất, bắt đầu điều tức. Kỳ thật có máu tủy Rồng đặt nền tảng, thân thể hắn vốn cũng không tiêu hao gì lắm, cái gọi là điều tức chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi.

Các đệ tử chung quanh, người của Diệp Thủy Đồng còn tốt, những người của Bạch Minh Ngọc kia thì theo bản năng lẩn ra rất xa, nếu không phải lo lắng nếu rời khỏi đội ngũ Lâm Minh, đám thương tàn bọn họ này thực dễ dàng gặp phải nguy hiểm… như vậy, bọn họ như thế nào cũng không muốn tiếp tục ở chung với Lâm Minh, trái tim hồi hộp đều không chịu nổi.

Lúc này, khoảng cách chấm dứt hành trình Bí cảnh Hồng Hoang chỉ có mấy canh giờ, đệ tử của Tiêu Dao Đảo, cộng thêm Diệp Thủy Đồng dẫn dắt, tổng cộng cũng chỉ còn lại ít ỏi có 40 người mà thôi, có thể nói là thương vong thảm trọng.

Đương nhiên người của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc bị chết, bốn thiên tài Thần Hải hậu kỳ, toàn bộ chết đi, các đệ tử thân truyền khác còn lại không tới 20 người, gần như toàn quân bị diệt. Hơn nữa trước đó bọn họ vì truyền tống đệ tử mà tiêu hao rất nhiều Tử Dương thạch không có khả năng bổ sung lại, tất cả tài nguyên hiện ở trên tay Lâm Minh.

Tuy rằng đệ tử thân truyền của Tiêu Dao Đảo chết nhiều lắm, nhưng thu hoạch lại thật lớn. Hai cái Tu Di Giới trong tay Diệp Thủy Đồng cộng hết lại, có hàng ngàn ức tài phú Tử Dương thạch, bọn họ trở về, khẳng định chính là một công lớn…

– Diệp sư tỷ! Mau nhìn xem trong chiếc nhẫn có bao nhiêu tài phú vậy?
Ở một bên Diệp Thủy Đồng, tên đệ tử gọi là Tống sư đệ kia thò đầu nhìn Tu Di Giới lấy trên thân Bạch Minh Ngọc kia, nhỏ giọng nói.

Diệp Thủy Đồng lườm tên đệ tử họ Tống một cái, quát lớn:
– Ngươi không có đầu óc hay sao? Thời điểm này còn chú ý những tài phú, chúng cũng không phải của ngươi, ngươi vội xem làm gì? Ngươi mau viết một phong ngọc giản hịch văn, báo cáo kỹ càng tỉ mỉ một chút chiến tranh trải qua, trọng điểm nổi bật một chút chúng ta trong ở bão cát bị tập kích có nhiều điểm đáng ngờ, còn có, cường điệu nổi bật tác dụng của Lâm sư đệ ở trên chiến trường… À! Cứ viết chi tiết là được rồi!

Diệp Thủy Đồng nói như vậy, trong lòng lại thở dài một hơi: “Hy vọng trong hịch văn tự thuật công lao có thể giải bớt vài phần trách nhiệm cho Lâm sư đệ. Nếu không cho dù tra ra Bạch Minh Ngọc thật sự là phản đồ, những trưởng lão duy trì Bạch Minh Ngọc kia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ…”

Tống sư đệ lúng ta lúng túng gật đầu, mà ở một bên, Tiêu Thủy Quân lại nói:
– Diệp sư tỷ không có gì phải lo lắng! Mấy ngày nay tuy rằng Lâm sư đệ tiếp xúc với chúng ta không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần hắn làm việc đều có mười phần nắm chắc, ta nghĩ lần này cũng không ngoại lệ! Chúng ta hãy mau mau kiểm kê vật tư, sáng tác hịch văn, chờ báo cáo lên trưởng lão! Đúng rồi, những đệ tử Toàn Đan kia cũng không có chuyện gì chứ!

– Không có việc gì!
Diệp Thủy Đồng lắc đầu, chỉ cần chiến tranh đánh thắng, đệ tử Toàn Đan sẽ không có chuyện gì, ngược lại nếu đánh thua, vậy thì sẽ toàn quân bị diệt.

Mọi người đợi vài canh giờ, không thấy có nguy hiểm gì khác. Mà lúc này, rốt cục đã đến thời điểm rời Bí cảnh Hồng Hoang…

Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Tiêu Dao Cung, trong một mảng không gian hoang dã, có những ngọn núi đá cao tới mấy trăm trượng. Những núi đá này không biết là đá gì tạo nên, nhìn qua không có đặc điểm gì, nhưng lại mang phong cách cổ xưa, làm cho người ta có cảm giác dường như đã trải qua vô số năm tháng.

Bên trên phiến không gian này có ngân hà mênh mông, như dải tơ buông xuống, luôn luôn chảy xuôi đến cuối chân trời, vô cùng hoành tráng!

Tiêu Dao Cung sáng lập ra ở chỗ sâu trong không gian này, độ rộng lớn của nó hoàn toàn có thể so sánh với một Thần quốc ở Thiên Diễn Đại Lục.

Lúc này, ở trên những núi đá ngồi các cường giả. Những người này đều là trưởng lão của Tiêu Dao Cung, thậm chí là Thái thượng trưởng lão. Lần này lại xem như một lần hội nghị trưởng lão của Tiêu Dao Cung.

– Tính theo thời gian, chuyến đi Bí cảnh Hồng Hoang lần này hẳn đã kết thúc rồi!

Người nói chuyện là một thiếu niên tuấn mỹ. Hắn rõ ràng chính là Tiêu Hạo Thiên đảo chủ Tiêu Dao Đảo.

– Đúng vậy… Chuyến đi Bí cảnh Hồng Hoang lần này, Tiêu Dao Đảo chúng ta đầu tư thật lớn: Mấy ngàn đệ tử Toàn Đan, hơn 100 đệ tử thân truyền, còn có 200 ức Tử Dương thạch. Nói không khoa trương chút nào, đây là một trận chiến liên quan đến vận mệnh của tông môn chúng ta. Nếu trận chiến này có thể giành được toàn thắng, như vậy tất nhiên Tiêu Dao Đảo có thể tiến thêm một bước, thậm chí trở thành Thánh địa. Còn nếu thất bại, sợ là phải suy sụp một đoạn thời gian, bổ sung đệ tử thân truyền, đệ tử Toàn Đan, còn có đại lượng tài nguyên thiếu hụt, đều cần thời gian để trung hòa. Thậm chí chúng ta sẽ dần dần suy sụp đến mức độ đồng dạng với Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn. Cho nên trận chiến đấu này tuyệt đối không thể thua!
Ở trên một đỉnh núi đá màu đỏ, một lão nhân râu bạc trắng mặt có vẻ ưu sầu nói. Người này tên là Bạch Khê, là Thái thượng trưởng lão thứ hai của Tiêu Dao Đảo. Nếu thực sự so thực lực, Tiêu Dao Đảo đương nhiên không bằng liên quân Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc, cho nên khó trách lão phải lo lắng?

– Ha ha… Sư tôn nhiều lo lắng rồi!
Ở trên một ngọn núi hơi thấp một chút, một người trung niên mặc trường bào màu đỏ, có một đôi tai lớn cười ha hả nói. Người này chính là Tiêu Hạo Càn đại trưởng lão của Tiêu Dao Đảo. Lúc trước khi thảo luận vấn đề có nên trả lại Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả cho Lâm Minh hay không, người này ý kiến trái ngược với đảo chủ Tiêu Hạo Thiên, tranh chấp rất dữ dội… cuối cùng đảo chủ Tiêu Hạo Thiên nói một câu lỗ mãng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Tuy nhiên Tiêu Hạo Càn vốn cũng không sợ Tiêu Hạo Thiên, hắn có Thái thượng trưởng lão làm chỗ dựa, Thái thượng trưởng lão thứ hai Bạch Khê này chính là sư phụ của Tiêu Hạo Càn.

Đại trưởng lão vuốt vuốt hàm râu, như có định liệu trước nói:
– Hành động lần này đệ tử đã giao quyền chỉ huy cho Bạch Minh Ngọc, có Minh Ngọc dẫn dắt đội ngũ, cho dù không thể giành được toàn thắng, cũng tất nhiên có thể bình yên trở về! Ít nhất có thể làm cho Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc bị thiệt thòi lớn. Thái độ làm người của Minh Ngọc, hẳn sư tôn đã biết rồi, hắn tính cách trầm ổn; lại có phong độ của một đại tướng; thực lực cá nhân lại cường đại, chuyện không có nắm chắc hắn sẽ không làm. Hơn nữa Minh Ngọc còn có số may mắn thêm thân, hắn từng nhận được kế thừa của một cường giả tuyệt thế, có rất nhiều thủ đoạn che giấu. Những năm gần đây hắn luôn luôn ngạo thị cường giả cùng lứa tuổi, có số mệnh phong Đế, cho dù là đồng thời bị ba bốn cao thủ Thần Hải hậu kỳ vây công, hắn cũng có thể bình yên chạy thoát!

– Ừm! Minh Ngọc quả thật không tệ, hắn có số mệnh thêm thân, muốn ngã xuống cũng không phải dễ dàng như vậy. Chính vì có hắn dẫn dắt đội ngũ, ta mới đồng ý trận này gần như có thể nói là một trận chiến đập nồi dìm thuyền! Đây chính là một trận chiến liên quan đến đánh cược 200 ức Tử Dương thạch. Nếu bị thua, cơ sở của tông môn chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều!
Bạch Khê gật đầu nói, các trưởng lão khác cũng nhao nhao phụ họa theo. Bạch Minh Ngọc từng thu được kế thừa của cường giả cấp Thánh chủ.

Việc này Bạch Khê cũng đã biết, thiên tài tuyệt thế, tất nhiên phải có cơ duyên duy trì, mà Bạch Minh Ngọc gặp được cơ duyên còn lớn hơn so với thiên tài bình thường! Cho nên Tiêu Hạo Càn mới nói hắn có số mệnh phong Đế.

Kỳ thật về vấn đề năng lực của Bạch Minh Ngọc, ngay cả đảo chủ Tiêu Hạo Thiên đều không thể không khen ngợi! Tuy rằng Bạch Minh Ngọc là người bên phía Thái thượng trưởng lão, hắn có hơi bài xích, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, năng lực lãnh đạo của Bạch Minh Ngọc phải mạnh hơn rất nhiều so với Diệp Thủy Đồng. Cho nên chuyến đi Bí cảnh Hồng Hoang lần này, hắn cũng không có phản đối đại trưởng lão giao quyền chỉ huy cho Bạch Minh Ngọc, chỉ là vâng theo ý của Mộ Thủy Thiên, xếp đặt Lâm Minh vào trong đó.

Đúng lúc này, Bạch Khê đột nhiên nhớ tới điều gì, quay sang nói với Tiêu Hạo Thiên:
– Hạo Thiên đảo chủ! Trước đây ta bế quan ở sâu trong thời không Tiêu Dao Cung, vẫn luôn không hỏi tới thế sự, nhưng gần đây nghe nói, có tiểu bối tên là Lâm Minh đi tới Tiêu Dao Đảo ta, tự xưng là truyền nhân của người thần bí 5 vạn năm trước. Mà ngươi, bởi vì việc này đã quyết định tặng cho Lâm Minh đó Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả đúng không?

Bạch Khê nói không nhanh không chậm, mang theo ý vị trầm bỗng du dương, nghe ra như một lão giả ở nông thôn cả người lẫn vật vô hại.

Nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng không cho rằng như vậy. Năm đó Bạch Khê tranh đoạt vị trí đảo chủ với phụ thân của mình, bị thua một bước mới trở thành Thái thượng trưởng lão. Bị phụ thân mình áp chế nhiều năm như vậy, hiện giờ tuy rằng đối phương đã không có khả năng kế nhiệm đảo chủ nữa, nhưng lão khát vọng quyền lực cũng không có mảy may giảm bớt.

“Địa phương có người sẽ có đấu tranh quyền lực”, Tiêu Dao Đảo đương nhiên cũng không ngoại lệ! Bởi vì ý nghĩa của quyền lực chính xác là ưu đãi nhất; vận dụng quyền lực trong tay, có thể mưu lợi tài nguyên, phúc lợi cho chính mình.

Vì thế, bất kể bởi vì đấu tranh quyền lực, hay là vì vấn đề tồn đọng của phụ thân Tiêu Hạo Thiên… thì quan hệ giữa Thái thượng trưởng lão Bạch Khê này với Tiêu Hạo Thiên cũng không bao giờ hòa thuận được.

Đa số trong tông môn, Thái thượng trưởng lão và môn chủ không có chân chính văn bản quy định rõ ràng là ai địa vị cao hơn, mà điều này toàn bộ xem theo uy vọng và thực lực bản thân mỗi người. Ở Tiêu Dao Đảo, uy vọng của Bạch Khê cao hơn không ít so với Tiêu Hạo Thiên, dù sao tuổi tác chênh lệch cũng là vấn đề.

Kỳ thật điểm này từ độ cao của ngọn núi của mỗi người đã có thể nhìn ra, các Thái thượng trưởng lão ngồi trên ngọn núi cao nhất, mà ngọn núi Tiêu Hạo Thiên ngồi thì thấp hơn vài phần. Xuống chút nữa là đại trưởng lão và trưởng lão nội môn, lại thấp hơn một ít.

– Là trả lại, không phải tặng cho!
Tiêu Hạo Thiên chỉnh lại lời nói sai lầm của Bạch Khê.

– Mặc kệ là trả lại, hay là tặng cho, đều không trọng yếu!
Bạch Khê ung dung nhẹ nhàng nói một câu, chính là không cần quan tâm sự thực Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả vốn không thuộc về Tiêu Dao Đảo.

– Trọng yếu chỉ là Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả rốt cuộc sẽ thuộc về ai! Lần này ít nhất Minh Ngọc có sáu bảy phần nắm chắc sẽ chiến thắng khải hoàn trở về. Cho dù có nhiều người trong đội không thể chiến thắng trở về, bản thân Bạch Minh Ngọc cũng sẽ bình yên quay về, hắn có thể sẽ mang về tài nguyên giá trị đến 7, 800 ức, thậm chí cả ngàn ức Tử Dương thạch! Thậm chí có thể sẽ đánh bị thương nặng bộ đội đệ tử thân truyền của Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn! Đương nhiên, đệ tử thân truyền Tiêu Dao Đảo ta có thể cũng có tổn thương thảm trọng, nhưng điều này không quan trọng, đãi cát sóng to, trải qua chiến tranh sinh tử còn sống sót tương lai tất nhiên sẽ một bước lên trời!

– – – – – oOo- – – – –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.