VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1444: Hoài bích có tội



Lâm Minh nhìn chằm chằm vào vận mệnh chi bàn, đồng thời cũng đề cao cảnh giác.

Ngay từ đầu không có người nào cho rằng Lâm Minh hoàn thành nhiệm vụ cấp Thái Huyền, cũng chỉ cảm thấy mới lạ, cho nên Lâm Minh mới có thể hấp dẫn nhiều người chú mục.

Cho dù Lâm Minh hoàn thành nhiệm vụ cấp Bích Hồn, rút thăm được ban thưởng tương đối cao cũng sẽ không có người ngấp nghé cái gì, bởi vì Lâm Minh có đầy đủ lực lượng bảo vệ ban thưởng cấp Bích Hồn.

Nhưng mà khi Lâm Minh thực hoàn thành nhiệm vụ cấp Thái Huyền thì rút ra được bảo vật hiếm có, vậy thì đây không phải sự kiện nhỏ, một ít Thánh Chủ, thậm chí Giới Vương cũng bị kinh động, nơi này không có quy tắc và trật tự, Hỗn Loạn Thành với Lâm Minh mà nói quá nguy hiểm.

Vận mệnh chi bàn càng chuyển càng chậm, rất nhiều võ giả ngừng thở, trong vận mệnh chi bàn này có hai ký tự thần bí cổ xưa chỉ còn lại hai chữ — “Vận mệnh “, còn lại chính là ban thưởng thần bí.

Đương nhiên trừ Lâm Minh ra, không ai mang ánh mắt nhìn vào hai chữ “Vận mệnh”, bọn họ căn bản không cho rằng Lâm Minh đạt được nó.

Lâm Minh có thể có được ban thưởng cấp Thái Huyền, rút được ban thưởng cao thì bọn họ không tin, về phần rút thăm được “Vận mệnh ” càng là trò đùa..

Không phải không coi được Lâm Minh, mà là trong tiềm thức của mọi người đã là như thế, cho dù là kẻ nào rút cũng vậy.

Ban thưởng cấp Thái Huyền mấy tỷ năm qua nhiều người đạt được, ban thưởng cấp Thái Huyền đạt được vận mệnh thì chưa từng, thậm chí có người hoài nghi mấy tỷ năm qua cơ hồ tất cả thành thị của Tu La Lộ, cũng chưa từng có người nào đạt được ban thưởng cấp Thái Huyền loại thứ ba.

Phù văn lóe sáng như trước. Một ít người có ý chí đã lặng lẽ xuất truyền âm phù ra, ý định truyền tin tức ra ngoài.

Trước đó Lâm Minh chỉ có tiến nhập Tu La Lộ không bao lâu, cộng thêm không có người nào nghĩ tới hắn đạt được ban thưởng cấp Thái Huyền, cho nên tin tức còn cực hạn trong Hắc Thần Bảo, ngoại giới cũng không hiểu.

Hiện tại rất nhiều người đều động tâm tư, muốn cướp đoạt thu hoạch của Lâm Minh, dù sao Lâm Minh thiên phú mặc dù tốt, tu vị lại lại không cao.

Phù văn cấp Thái Huyền hi hữu chẳng những có thể tăng thực lực lên. Hơn nữa là yêu cầu thiết yếu mở thí luyện cuối cùng của Tu La Lộ chính là nó. Cho dù mình cuối cùng không có khả năng đi tham gia, nhưng mà cầm đi bán lại có tài phú cực lớn.

Những mờ ám này khó tránh khỏi cảm giác của Lâm Minh, nhưng mà hắn căn bản không có để ý tới. Mà lúc này vận mệnh chi bàn đã sắp dừng lại.

Lúc này hàng tỷ phù văn không ngừng lưu chuyển. Trình tự này không có chút thu hoạch, bởi vì vận mệnh chi bàn cơ hồ dừng lại, những phù văn sáng lên thời gian càng dài. Tốc độ luân chuyển càng ngày càng chậm.

Một phù văn cơ hồ sáng lên thời gian dài, chuyện này cũng có ý nghĩa có kết quả cuối cùng.

Hít thở không thông, linh hồn xương khô, phật hỏa chi nhận, phục sinh chi thạch…

Mỗi đạo phù văn sáng ngời là một cái tên.

Đến cuối cùng một phù văn như cầu vồng sáng lên ba hô hấp, lúc này mới không cam lòng dập tắt mất sáng lên phù văn kế tiếp, lại làm cho tất cả mọi người trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin.

Xác thực mà nói không phải một phù văn, mà là hai phù văn.

Hai ký tự thần bí tạo thành hai chữ “Vận mệnh” thần bí!

Loại ban thương thứ ba là phù văn chung cực — vận mệnh!

Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, mà Lâm Minh tay mắt lanh lẹ, hắn đè kích động trong lòng, một tay đặt lên trước vận mệnh chi bàn, hắn cảm nhận được trong nháy mắt có đồ vật gì đó thai nghén trên vận mệnh chi bàn!

Cơ hồ sắp đạt được ban thưởng.

Bạch quang lưu chuyển chiếu rọi toàn trường, giống như mặt trời mọc trong Hắc Thần Bảo, làm ra cho người không thể mở mắt ra.

– Loại ban thưởng thứ ba– vận mệnh? Hơn nữa là ban thưởng cấp Thái Huyền, đây là thật sao? Ta không năm mơ chứ?

– Quá tà môn, tại sao tà như vậy?

Trong đại sảnh rất nhiều người đều mắt đỏ, mà lúc này trong tay Lâm Minh có hào quang sáng ngời thai nghén đồ vật, Lâm Minh căn bản không nhìn ra là vật gì, duỗi tay lên, đồ vật trong tay không thể bỏ vào tu di giới, mà là trực tiếp chui vào trong thân thể Lâm Minh.

Hắn bất chấp dùng cảm giác dò xét, lập tức rời đi.

– Hồn Bạch!

Lâm Minh phát ra chân nguyên truyền âm.

– Chủ nhân, lão nô ở đây.

Hồn Bạch cũng hoàn toàn kinh sợ, nhưng mà thời điểm này hắn cũng biết rõ hào khí khẩn trương cỡ nào, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Minh.

– Chúng ta đi.

Lâm Minh đi xuống đài cao, đối mặt với nhiều võ giả trước mặt như vậy, những người này đều ngừng thở, con mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tay phải của Lâm Minh, thần quang trước mặt đã biến mất.

Bọn họ không biết thứ đồ vật này có khóa lại hay không, muốn nghiệm chứng nó phải chém tay phải của Lâm Minh ra mới biết.

Người trong Hỗn Loạn Thành phần lớn là dân liều mạng, một ít người thậm chí sờ tu di giới, khí tức toàn thân lưu chuyển.

Nếu như không phải thực lực của Lâm Minh quá mức cường đại, bọn họ đã sớm xông lên. Cái gọi trong Hắc Thần Bảo trong không thể động thủ cũng chỉ là quy củ của Hỗn Loạn Thành mà thôi, chính thức liều mạng ai quan tâm tới nó?

Nhưng mà bọn họ cũng biết trong hỗn loạn này dù bọn họ cướp được của Lâm Minh, bằng vào lực lượng của bọn họ không thể bảo hộ nó được, ngược lại dễ dàng mang tai họa tới.

Lời mặc dù như thế, nhưng mà trước mặt tham lam mạnh mẽ và một bước lên trời, có bao nhiêu người giữ được bình tĩnh?

Mọi người đều nghĩ có lẽ thần may mắn sẽ hàng lâm trên người mình, có lẽ chính mình sẽ thừa dịp loạn nhặt đồ của ngươi khác, người khác cũng không biết.

Hàn quang trong mắt Lâm Minh lập loè, từng bước một đi lên phía trước, mọi người lại không tự chủ mà lui ra phía sau.

Trong mắt của mọi người thì áp bách của Lâm Minh quá mạnh mẽ.

Mấy tỷ năm không được một kiện ban thưởng cấp Thái Huyền, hơn nữa chuyện kỳ quái nhất nó chính là ban thưởng thứ ba cấp Thái Huyền thần bí nhất, người như vậy có số mệnh tuyệt luân, cũng có được năng lực không tưởng tượng nổi.

Ai động thủ với hắn thì kẻ đó chết rất thảm.

Có ít người thậm chí nhường đường cho Lâm Minh cũng vì khí tràng của hắn.

Đúng vào lúc này có âm thanh vang lên:

– Vị tiểu huynh đệ này, không bằng đi phủ thành chủ ngồi một chút nhé? Thành chủ đại nhân rất thưởng thức người tuổi trẻ tuấn kiệt như ngươi đấy.

Lâm Minh quay đầu nhìn lại, trên đài cao xuất hiện một ngân giáp võ sĩ thân hình cao lớn, người này toàn thân sáng bóng, rõ ràng là võ giả Hồn tộc! Ngân giáp trên người cũng lớn hơn người khác, càng thêm nặng nề, hơn nữa trên ngân giáp có điêu khắc hình kỳ lân, hiển nhiên người này trong ngân tuyết quân đoàn có địa vị rất cao.

Ánh mắt Lâm Minh nhìn người nọ và co rút lại, đối phương rõ ràng có tu vị Thánh Chủ!

Lâm Minh hiện tại đã không e ngại Thánh Chủ, nhưng cũng chỉ là không e ngại Thánh Chủ sơ kỳ, mà ngân giáp võ sĩ trước mặt cũng không phải là Thánh Chủ sơ kỳ đơn giản như vậy, bởi vì đối phương thuộc về Hồn Tộc, Lâm Minh không cách nào chuẩn xác đoán được tu vị của hắn, nhưng tối thiểu cũng tương đương với nhân loại cảnh giới Thánh Chủ trung hậu kỳ!

Mặc dù Lâm Minh đã tin tưởng sẽ đào thoát khỏi tay của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ trì hoãn nhiều thời gian, trong hiện trường dưới tình huống nhiều người như vậy là trí mạng.

Nếu có người mạnh hơn chạy tới, thậm chí có thể là thành chủ Hỗn Loạn Thành thì lúc đó hắn có chạy đằng trời.

Thủ lĩnh ngân giáp võ sĩ vào lúc này mời Lâm minh giống như một chậu nước lạnh tạt vào người của đám tham lam kia, làm cho bọn họ tỉnh táo lại.

Thứ này không phải bọn họ có thể đạt được, bởi vì không có mạng hưởng thụ.

Lâm Minh có chút trầm ngâm, đột nhiên cười nói:

– Tốt, đại nhân thịnh tình mời, vãn bối từ chối thì bất kính.

– Chủ nhân.

Sau lưng Lâm Minh, trong nội tâm Hồn Bạch quýnh lên, muốn mở miệng nhắc nhở Lâm Minh, thành chủ Hỗn Độn Thành có tu vị Giới Vương, Lâm Minh tiến vào phủ thành chủ thì đừng mong đi ra, Lâm Minh mạnh hơn nữa, trước mặt Giới Vương cũng không có sức phản kháng.

Hồn Bạch đang nói, chỉ thấy Lâm Minh khoát tay chặn lại, ý bảo hắn không nên nói tiếp, đột nhiên Hồn Bạch cảm giác không gian vặn vẹo, hắn bị Lâm Minh thu vào tử cực giới.

Trên đài cao ngân giáp võ sĩ thủ lĩnh thấy một màn này thì không làm gì, chỉ tập trung cảm giác vào Lâm Minh, như vậy Lâm Minh có hành động gì đó thì hắn đều có thể chiếm cứ chủ động.

– Như vậy, chúng ta đi bây giờ nhé?

Thủ lĩnh ngân giáp võ sĩ cười tủm tỉm nói ra, Lâm Minh gật gật đầu, nói ra một chữ “Tốt”.

Vừa dứt lời trong mắt Lâm Minh đột nhiên hàn mang bắn ra, cùng lúc đó năng lượng tích súc trong người của hắn bạo lên! Chân nguyên, cương nguyên, thần nguyên ba loại dung hợp lại, tam nguyên tụ đỉnh!

Cùng lúc đó Lâm Minh cũng thả Hồng Mông chi khí trong người ra, Hồng Mông không gian bộc phát!

Hô —

Lực trường đáng sợ bao phủ chung quanh hơn mười thước, mấy trăm người bị vây ở bên trong, áp lực lớn tới mức bọn họ không thở nổi, huyết mạch toàn thân gần như tung toé.

– Tiểu tử, rượu mời không uống uống rượu phạt!

Trên đài cao thủ lĩnh ngân giáp võ sĩ đột nhiên ra tay! Cùng lúc đó mấy tên ngân giáp võ sĩ bên cạnh hắn động, kể cả thủ vệ Hắc Thần Bảo cũng hành động.

– Trong Hắc Thần Bảo nghiêm cấm động thủ, người vi phạm phế bỏ võ công.

Có thủ vệ hô lớn, trong lòng Lâm Minh cười lạnh, thời điểm này có ai đi tin lý do đó không?

– Thiên Đạo Tài Quyết!

Một khắc này sau lưng Lâm Minh có hư ảnh Tà Thần Thụ hiện ra, đột nhiên Lâm Minh đâm ra một thương, mục tiêu chính là ngân giáp võ sĩ đứng đầu, mắt thấy một thức sáng ngời này đánh tới thì trong mắt đám tham lam cảm thấy rét lạnh, chiêu thức này thật sự quá mạnh mẽ, cho dù là dư âm ảnh hưởng cũng dủ giết bọn họ.

Trong lòng của bọn họ có lòng tham không sai, nhưng mà còn chưa tới mức vì lòng tham mà bỏ mạng, lúc này có thành chủ Hỗn Độn Thành tham gia, bọn họ quả quyết không thể nhúng tay vào.

– Trốn!

Mắt thấy lôi hỏa thiên kiếp chi lực sắp nổ tung, võ giả ở đây như thủy triều bỏ chạy đi, sợ bị dư âm nổ tung ảnh hưởng giết chết.

Mà đúng lúc này thủ lĩnh ngân giáp võ sĩ đi lên, từ trong tu di giới rút một cái thuẫn ra ngăn cản trước người, hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên lui về phía sau một bước, dùng thuẫn này ngăn cản một kích của Lâm Hi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.