VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1780: Ám sát Hoắc Dật Lưu



Thân ảnh của hắn có thần văn phù bao phủ, chìm vào trong hư không, người bình thường rất khó nhìn ra thân ảnh của hắn.

Sau khi ra khỏi thí luyện cuối cùng, đạt được Tu La Thiên Thư quyển hai, Lâm Minh tạo nghệ ở phương diện linh hồn pháp tắc đã đạt tới đăng phong tạo cực, thành tựu này còn trên cả công pháp lúc trước Lâm Minh có. Hắn cần tiêu hao linh hồn lực kết hợp Mộng Vũ và không gian với nhau, dùng hành động lừa gạt người.

Trước mặt thần văn phù phòng ngự trước mắt, hắn nheo mắt nhìn qua kiến trúc nguy nga trong Hổ Lão Quật, ánh mắt mang theo sát cơ.

Một tay vẽ vào hư không với quỹ tích kỳ dị, hình thành một đường vân năng lượng.

Lâm Minh chậm rãi tìm hiểu, cũng không lâu lắm hắn mở ra một lỗ hỏng trong trận pháp phòng ngự ở nơi đây.

Thân anh của lâm Minh biến mất trong đó.

Hổ Lão Quật.

Từng tòa lầu các vàng son lộng lẫy, năng lượng mỹ lệ bao phủ khu kiến trúc ở bên trong.

Trong đó ở đại điện trung ương hùng vĩ nhất đèn đuốc sáng trưng. Tiếng huyên náo ầm ĩ vang ra từ đây.

Trong cung điện bày tiệc rượu, ăn uống linh đình không ngừng bên tai.

Trến yến tiệc có một đám hắc ám Thần Văn Sư đang ăn uống.

Ngồi ở vị trí thủ tịch chính là Hắc Dật đại sư đại danh đỉnh đỉnh của hắc ám Thần Văn Sư trong Tu La Lộ.

Đám hắc ám Thần Văn Sư còn lại giống như vây quanh Hoắc Dật Lưu, có một ít say mèm, bộ dáng ngả nghiêng.

Vờn quanh mâm cỗ rượu thịt này là những thiếu nữ trên người dùng sa mỏng che chắn thân thể, bộ ngực đẫy đà và vòng eo nhỏ nhắn hiện ra, đám này thỉnh thoảng lại vuốt ve sờ mó xuân quang của các nàng.

Trong yến tiệc này truyền ra hương vị sa hoa và mùi nữ nhân.

– Dật Lưu đại sư, gần đây sinh ý của chúng ta càng ngày càng tốt. Đều là phúc của đại sư.

Một đám hắc ám Thần Văn Sư bưng chén rượu cười nói với Hoắc Dật Lưu.

– Ha ha, cứ tiếp tục như thế này, ngày sau hắc ám Thần Văn Sư gần Hắc Triều Thành sẽ đầu nhập vào ngài thôi.

Có người cười nói theo.

Đối diện với mấy người nịnh nọt này, Hoắc Dật Lưu chỉ cười âm hiểm vài tiếng, không nói thêm gì, hắn cười có vài phần lãnh ý. Hắc ám Thần Văn Sư ở đây nhìn thấy biểu lộ của Hoắc Dật Lưu thì co đầu rụt cổ, bọn họ biết đại khái, Hoắc Dật Lưu hiện tại tâm tình không được tốt.

Truy cứu nguyên nhân chính là kết quả thí luyện cuối cùng Tu La Lộ lần này có người sáng tạo kỳ tích 92%, mà người này không phải người khác. Chính là đối thủ một mất một còn của Hoắc Dật Lưu, Lâm Minh.

Chuyện này có ý nghĩa Lâm Minh có thiên phú không thể tưởng tượng được, tương lai không lâu Hoắc Dật Lưu sẽ bị hắn giết như con kiến, loại tình huống này Hoắc Dật Lưu chỉ cảm thấy trên người có tòa núi lớn đang áp xuống. Căn bản thở gấp không ra hơi.

Cho nên những ngày này chỉ cần ai nhấc tới tên Lâm Minh, Hoắc Dật Lưu giống như ăn độc dược.

Có Lâm Minh tại Tu La Lộ, chỉ cần hắn lớn lên, Hoắc Dật Lưu cả đời này không dám ló đầu ra ngoài. Sợ rằng sinh hoạt sau này phải trốn như con chuột qua đường.

Có hắc ám Thần Văn Sư đoán được suy nghĩ của Hoắc Dật Lưu, mở miệng nói: 

– Dật Lưu đại sư, ta đã ủy thác một ít tổ chức tình báo, còn có thế lực ngầm muốn tra tung tích của Lâm Minh, chỉ cần có tin tức của hắn sẽ tiết lộ cho những thế lực có mưu đồ với Lâm Minh, bọn chúng nhất định có hứng thú đấy…

– Đúng vậy, chúng ta ra tay với Lâm Minh tự nhiên có khó khăn, nhưng mà đám thế lực ngầm như lang như hổ kia, bọn chúng chắc chắn ngấp nghé cơ duyên trên người Lâm Minh.

Mấy hắc ám Thần Văn Sư này nói xong cười rộ lên, nghe được mấy tiếng cười này, tâm tình của Hoắc Dật Lưu tốt hơn một chút, hắn nói ra: 

– Tiểu súc sanh kia lần này đúng là hưởng tận danh tiếng, nhưng mà cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, hắn cao điệu như thế, các thế lực lớn đều nhìn chằm chằm vào, chỉ mong những thế lực ngầm này giết được hắn, chúng ta sẽ xem cuộc vui.

Hoắc Dật Lưu trong khi nói chuyện, ánh mắt đầy oán độc.

Hắn lúc này uống một ly rượu đỏ như máu, chỉ cần nghĩ đến Lâm Minh bị giết chết, trong người của hắn run rẩy vì hưng phấn.

– Tiểu súc sanh, chờ xem, còn có tiểu yêu nữ kia nữa, cùng xử lý luôn mới tốt.

Nghĩ đến Lâm Minh và thiếu nữ áo đen bên cạnh, khóe miệng Hoắc Dật Lưu cười lạnh, đột nhiên hắn không có dấu hiệu kéo thị nữ mặc sa mỏng bên cạnh, dùng sức bóp bộ ngực sữa của nàng.

Sắc mặt thị nữ này tái nhợt, khẽ cắn môi nhưng chỉ có thể phụ họa với Hoắc Dật Lưu, làm ra nụ cười quyến rũ.

– Hắc hắc…

Hoắc Dật Lưu cười dâm đãng vài tiếng, ôm lấy thị nữ đi vào trong hoa viên.
Trong bóng tối Lâm Minh sắc mặt lạnh lùng giống như tử thần hàng lâm không một tiếng động.

Hắn tránh qua các bố trí bẫy rập thần văn phù ở các nơi, hắn không xem những thứ này vào đâu.

Cũng bởi vì Lâm Minh tu luyện Tu La Thiên Thư quyển hai, ở phương diện pháp tắc thần văn thuật có lĩnh ngộ tiến thêm một bước, thế cho nên những bẫy rập này với Lâm Minh chỉ là thùng rỗng kêu to.

Bồng —

Lại có một bức tường thần văn phù bị Lâm Minh phá vỡ.

Hắn giống như con cú vọ đang rình con mồi trong bóng tối, dung nhập vào bóng tối chung quanh.

Sau khi thô bạo ném thị nữ mặc sa mỏng lên giường, nhìn chằm chằm vào thân thể trắng nõn của thị nữ, ánh mắt Hoắc Dật Lưu mang theo khoái ý, nhan sắc của thị nữ này không đủ hấp dẫn Hoắc Dật Lưu, nhưng mà hắn lại thích khoái cảm chinh phục này. Có thể giúp hắn phát tiết hậm hực trong lòng.

Hắn đang muốn nhào vào người thị nữ, lúc này thân hình khô gầy của hắn cứng đờ.

Tuy hắn tu luyện thần văn thuật tiêu hao không ít tâm tư và tinh lực, nhưng dù sao thực lực của hắn cũng là Đại Giới Giới Vương. Cảm giác nhạy cảm, men theo lực lượng chấn động kỳ dị, chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn sang cửa sổ.

Ở đó có một thanh niên tóc đen đang đứng.

Hắn mặc trường bào đen kịt, toàn thân giống như bị vây trong hắc ám, gương mặt thanh niên này có ma văn kỳ dị che chắn, chúng không ngừng quay quanh qua lại, người này dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Ánh mắt kia giống như con hổ đang quan sát con mồi.

– Ngươi… Sao ngươi có thể tiến vào đây?

Hoắc Dật Lưu cảm thấy da đầu run lên, cho dù hắn là lục cấp hắc ám Thần Văn Sư, tạo nghệ thần văn thuật cũng cực kỳ thâm hậu, tại Hổ Lão Quật này khắp nơi có bố trí bẫy rập và thần văn phù dày đặc, cho nên căn bản không cần thủ vệ gì.

Trong đây phòng ngự sâm nghiêm như thế, thanh niên tóc đen này sao có thể tiến vào? Trực giác của hắn cảm thấy không ổn.

Hắn không biết khách không mời này là ai, gương mặt của đối phương ẩn sau ma văn kỳ dị, căn bản không nhìn rõ là kẻ nào, nhưng mà chẳng biết tại sao, Hoắc Dật Lưu cảm nhận được sự quen thuộc trên người của thanh niên này.

– Không cần biết ngươi là ai, dám xâm nhập vào đây là phải chết!

Hoắc Dật Lưu cười lạnh. Thân là lục cấp hắc ám Thần Văn Sư, Hoắc Dật Lưu mưa gió gì chưa trải qua.

Đối với khách không mời mà đến, hắn tuy hắn cả kinh, lại không sợ, dù hắn không biết tu vị người này mạnh cỡ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.