VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 2405: Một đời anh hùng



Ong ong ong ong ong!

Lực lượng Bất Hủ quân vương hoàn toàn đổ ập xuống, Minh Đồng phát ra tiếng hét kinh hoàng, người run lẩy bẩy. Đôi mắt Minh Đồng bắn ra tia sáng kinh sợ, cực kỳ không cam lòng, khó tin.

Sự sống của Minh Đồng nhanh chóng trôi đi, thân thể héo tàn, hốc mắt hõm sâu, tóc bay bay như cỏ khô.

Nỗi sợ tử vong ập đến, Minh Đồng sợ hãi hồn vía lên mây.

Minh Đồng vô cùng sợ cái chết, gã không dám tin mình sẽ chết tại đây.

– Không thể nào! Ngươi đã chết! Một người chết làm sao có thể giết ta?

– Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể nào, nhưng sự thật là mỗi việc không thể đều hợp tình hợp lý. Cái gọi là ‘không thể’ chỉ nằm ở lòng người.

Bất Hủ quân vương nói xong câu đó hai nắm tay co lại. Thân thể Minh Đồng hoàn toàn khô kiệt, gã biến thành đống da bọc xương rơi lộp độp xuống chất thành đống.

Một lũ tàn hồn dâng lên từ đống xương, là tàn hồn của Minh Đồng. Pháp tắc trong Đế Cốt Hải đặc biệt, người hoặc Ác Ma chết tại đây sẽ giữ lại tàn hồn, suốt đợi bị phong trấn nơi này.

Bất Hủ quân vương nhìn lũ tàn hồn đó, phất tay, lực lượng thế giới hoàn toàn giam cầm tàn hồn.

Tàn hồn phát ra tiếng hét chói tai kinh khủng. Lúc này ma phương chủ động bay hướng tàn hồn, một vòng xoáy màu đen hình thành nuốt tàn hồn Minh Đồng vào.

Từ đầu đến cuối trận chiến đấu này kéo dài chưa tới năm giây đã hoàn toàn kết thúc.

Bất Hủ quân vương chỉ mới ra một chiêu Sinh Tử Tịch Diệt liền giết Minh Đồng.

Trong lòng Lâm Minh vô cùng kinh hoàng.

Đây là thực lực của cường giả vượt qua Chân Thần sao?

Chết rồi chỉ để lại một lũ tàn hồn, hơn nữa bị phong trấn trăm ức năm mà còn biến thái như vậy, thật sự là chênh lệch với Lâm Minh như trời cùng đất.

Bất Hủ quân vương nhìn biểu tình của Lâm Minh, mỉm cười nói:

– Ngươi đừng giật mình, ta không mạnh như ngươi nghĩ. – Ác Ma đã chết này nói đúng, lực lượng của ta không còn sót lại bao nhiêu. Lũ tàn hồn ta đây nếu chiến đấu ở bên ngoài thì chỉ miễn cưỡng tương đương với đính Chân Thần là cùng.

Lâm Minh kinh ngạc hỏi lại:

– Đỉnh Chân Thần?

Lâm Minh cảm giác lực lượng của Minh Đồng đã tới trình độ đỉnh Chân Thần, Bất Hủ quân vương giết Minh Đồng như giết chó vậy mà chỉ là đỉnh Chân Thần?

Bất Hủ quân vương lắc đầu nói:

– Ta vừa giết Ác Ma này thật ra là nhờ cậy lực lượng của thế giới này. Hắn khống chế lực lượng thế giới này không bằng ta, tất cả ưu thế của hắn ở trước mặt ta biến thành thế yếu, không thì ta khó giết hắn.

Lời Bất Hủ quân vương nói khiến lòng Lâm Minh máy động, vừa rồi hắn cũng cảm giác được Bất Hủ quân vương có thể khống chế đại thế thiên địa nơi này, sức điều khiển mạnh hơn Minh Đồng.

Lâm Minh cảm thấy rất khó tin, giống như Hồn Đế mài con dao kết quả là cho kẻ thù dùng.

Lâm Minh định hỏi Bất Hủ quân vương tại sao như vậy nhưng hắn ngậm miệng lại, vì Bất Hủ quân vương chỉ nhìn Thánh Mỹ.

Thánh Mỹ nhìn đạo trước mặt, ngừng thở, nỗi lòng dao động kịch liệt.

Cảm giác triệu hoán trong lòng càng lúc càng mãnh liệt từ khi nam nhân xuất hiện, thậm chí máu chảy toàn thân cũng tăng tốc theo khiến Thánh Mỹ nghi ngờ nàng và nam nhân này huyết mạch liền nhau.

Thánh Mỹ cắn môi kiềm nén rung động trong lòng, nàng đối diện nam nhân áo đen lâu thật lấu.

Thanh âm khẽ khàng có chút do dự, không xác định, chút kích động.

– Người là . . . Tổ tiên của ta?

Từ khi biết mình có bí ẩn thân thế thì cái bí ẩn đó như tảng đá to đè trong lòng Thánh Mỹ, hôm nay rốt cuộc có thể nâng nó lên, hỏi sao nàng bình tĩnh được?

Nam nhân áo đen lặp laị hai chữ:

– Tổ tiên?

Nam nhân thở dài, vẻ mặt cảm thán nói rằng:

– Trăm ức năm trước, ta và Tu La là lãnh tụ hai chính ma của nhân tộc. Cái gọi là chính đạo và ma đạo chỉ là tương đối, ta thì vì cảm ngộ sinh tử luân hồi, truy cầu vĩnh sinh bất hủ nhiều ít nghiêng về chính đạo. Tu La thì nhiều sát nghiệt càng canh nghiêng về ma đạo, cái danh Tu La của hắn là vì thế.

– Ta và Tu La vốn không hợp, cái này đến từ xung đột lý niệm võ đạo. Vì lý niệm của chúng ta có thể nói là đi ngược lại, trong giới võ học xung đột lý niệm là mâu thuẫn khó thể điều hòa. Đệ tử môn hạ chúng ta thường hay đánh nhau kịch liệt, bản thân ta và Tu la cũng đánh mấy lần. Về sau . . . Chúng ta cùng theo đuổi một nữ nhân tuyệt thế, khiến mâu thuẫn vốn thâm căn cố đế dần phát triển theo mức độ sinh tử chiến.

– Cuối cùng nữ nhân kia lựa chọn ta, điều này khiến Tu La vừa buồn vừa giận. Nhưng vì nữ nhân này làm ra lựa chọn nên không còn tìm ta tử đấu mà lặng lẽ rời đi.

– Tu La ra đi tập trung tất cả thời gian, sức lực, dồn cả cuộc đời vào tu luyện.

– Ta và thê tử của mình cùng tu thuật sinh tử, ta chủ tu tử vong, nàng chủ tu sinh mệnh.

– Nhưng về sau ta phát hiện mình bị Tu La bỏ lại, nhiều năm gặp lại Tu La tóc hắn đã trắng nh tuyết. Giờ nghĩ lại thực lực của Tu La khi đó có lẽ đã ngang ngửa ta và thê tử hợp tác.

– Nếu Thâm Uyên không xâm nhập, ta nghĩ ta và Tu La sẽ làm kẻ thù cả đời, hai con đường khác nhau nhưng lại hiểu biết đối phương nhất.

– Thâm Uyên xuất hiện làm chúng ta biết ngoài trời có trời. Ta và Tu La nội đấu nhiều năm, chưa từng nghĩ tương lai vũ trụ sẽ đại phá diệt. Tộc Ác MaThâm Uyên đã tự mình trải qua rồi.

– Chúng ta với văn minh võ đạo trăm ức năm chiến với tộc Ác Ma tích lũy trăm ức năm, kết quả có thể tưởng tượng. Trận chiến ấy thái cổ chư tộcTam Thập Tam Thiên tử thương vô số kể, chuyện duy nhất coi như tin tốt là ta hợp sức cùng Tu La đánh Ma ThầnThâm Uyên bị thương nặng khó thể chữa lành, giành cơ hội thở dốc cho thái cổ chư tộcTam Thập Tam Thiên.

– Nhưng trận chiến ấy chúng ta trả giá cực đắt, Tu La bị thương nặng, ta thì sắp chết.

– Tuy thế công Thâm Uyên giảm chậm nhiều nhưng chúng ta biết cứ tiếp tục thế này sớm muộngì Tam Thập Tam Thiên sẽ bị hủy diệt. Lúc ấy ta hầu như không thể phục hồi nguyên khí, thiếu ta phụ trợ càng tăng thêm sương trên tuyết trong chiến trường.

– Lúc ấy ta biết thê tử mang thai, trong người ta vì tràn ngập tử vong, pháp tắc hủy diệt rất khó sinh ra con cái. Dường như ông trời không bỏ rơi ta, vào phút cuối mạng sống ban hài tử này cho ta.

– Ta tự biết mình không còn nhiều thời gian, thế là cố gắng trao hết tinh hoa sinh mệnh, cảm ngộ luân hồi sinh tử cho hài tử của ta, hy vọng tương lai con bé sẽ kế thừa tất cả của ta.

– Từ mặt nào đó con bé không chỉ là hài tử của ta còn là nối tiếp sinh mệnh ta và thê tử.

– Ta nhìn nữ nhi của mình sinh ra, khi đó sinh mệnh ta còn sót lại chưa đủ nửa năm. Phút cuối cùng ta không muốn trầm mặcchết đi, ta rời khỏi thái cổ chư tộc, một mình giết hướng đại bản doanh Thâm Uyên Ác Ma. Ta định vào phút cuối sinh mệnh liều tự bạo tổn hại nặng Ma Thần một lần nữa. Nhưng lần đó ta không gặp Ma Thần, ta rơi vào ngàn vạn Ác Ma bao vây, chiến đến cuối cùng ta và một Ác Ma đẳng cấp đồ đằng đồng quy vu tận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.