VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1181: Tung tích của Lâm Minh



– Cảm ơn trưởng lão!
Mục Thiên Vũ vội vàng nói cám ơn.

Vu Phượng nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Thiên Vũ, lạnh giọng nói:
– Có chuyện gì, còn không mau nói.

Nói xong, nàng dùng chân nguyên truyền âm nói với Mục Thiên Vũ:
– Trở về ta mới thu thập ngươi, thật sự là càng ngày càng không lớn không nhỏ. Ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám đường đột nói chuyện với trưởng lão như vậy. Lần này có thành tích của Vu sư huynh trước đó, đại trưởng lão tâm tìh không tồi, xem như ngươi gặp may. Nếu không, ngươi sẽ liên lụy ta xui xẻo theo!

Vu Phượng nói như vậy thật ra cũng không phải là cố ý nói ngoa. Cái này giống như ở phàm nhân giới, trong rất nhiều quốc gia, dân chúng cáo quan bất kể có lý vô lý trước đánh 50 đại bản, cho dù quan tòa thắng cũng phải lưu đày 2000 dặm.

Thế giới của võ giả đồng dạng tôn ti rõ ràng. Đệ tử ngoại môn ở loại trường hợp trang trọng này, trực tiếp thỉnh cầu trưởng lão làm việc cho mình là hành vi cực độ vô lễ.

Mục Thiên Vũ bất chấp uy hiếp của Vu Phượng, đơn giản mà rõ ràng nói với đại trưởng lão Vô Gian Giáo:
– Hồi trưởng lão. Phu quân của đệ tử có thể cũng đang tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ, đệ tử hy vọng có thể nhân cơ hội này tìm được phu quân, thỉnh cầu đại trưởng lão thành toàn!

Giọng điệu của Mục Thiên Vũ hết sức thành khẩn, đại trưởng lão đầu mày khẽ động, lộ vẻ ngoài ý muốn:
– Ồ? Phu quân của ngươi cũng đang tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ? Hắn là Thần Hải kỳ Mệnh Vẫn mấy tầng?

Đệ nhất hội võ yêu cầu tuổi tu vi, người có thể thỏa mãn yêu cầu này, tốc độ tu luyện đều xem như tầng lớp đỉnh cao trong võ giả cùng tuổi. Bình thường mà nói, người như thế thiên phú đều sẽ không kém. Trên thực tế, trong số người dự thi đệ nhất hội võ, cho dù là người thực lực kém cỏi nhất, ném tới Vô Gian Giáo đều có thể xếp hàng đỉnh cao trong đệ tử nội môn, trở thành đệ tử hạch tâm cũng có khả năng.

Hiện tại bởi vì sự quật khởi của Vu Hữu Minh, cao tầng của Vô Gian Giáo xem như thỏa thuê mãn nguyện. Nếu có thể hấp thu thêm một đệ tử hạch tâm, đương nhiên là chuyện tốt. Vì thế đại trưởng lão liền động tâm tư muốn hấp thu Lâm Minh vào Vô Gian Giáo.

– Hồi trưởng lão, khi đệ tử và phu quân tách ra, phu quân còn chỉ là Mệnh Vẫn tầng năm. Nhưng là phu quân thiên phú cực cao, hẳn là thuận lợi vượt qua Mệnh Vẫn tầng chín!

Mục Thiên Vũ không quá hiểu biết Mệnh Vẫn tầng chín đến tột cùng là khái niệm gì, nhưng là nhìn thấy trong hàng đệ tử hạch tâm của Vô Gian Giáo cũng có 20 người Mệnh Vẫn tầng chín. Lâm Minh dù thế nào cũng không đến mức kém so với bọn họ.

– Cửu Vẫn sao?
Đại trưởng lão chỉ cười cười, hiển nhiên không tin tưởng phỏng đoán của Mục Thiên Vũ. Mục Thiên Vũ chỉ là người phi thăng hạ giới, lại làm sao biết khoảng cách chênh lệch giữa Thần Hải Bát Vẫn đến Thần Hải Cửu Vẫn. Hơn nữa nữ tính vốn là khuynh hướng phu quân mình là mạnh nhất.

Đại trưởng lão lơ đễnh nói:
– Nếu đã như vậy, ta liền giúp ngươi tìm xem. Nếu tìm được, có thể cho hắn gia nhập Vô Gian Giáo, cho vợ chồng các ngươi đoàn tụ.

– Điều này… Phu quân đã gia nhập tông môn khác rồi…
Mục Thiên Vũ khó xử nói.

Mà nàng vừa nói như vậy, Vu Phượng lại cả giận nói:
– Mục Thiên Vũ, ngươi nói kiểu gì vậy. Đại trưởng lão đây là để mắt các ngươi. Ngươi còn không tạ ơn. Quả thật không biết tốt xấu!

– Không sao!
Đại trưởng lão khoát tay, ngắt lời Vu Phượng. Hấp thu Lâm Minh vào Vô Gian Giáo hắn cũng chỉ là nói thuận miệng, đệ tử như Lâm Minh nhiều một ít tự nhiên là tốt, nếu như không vào cũng không đến mức là tổn thất:
– Nếu gia nhập tông môn khác, vậy thì thôi. Là tông môn gì, phu quân ngươi tên gọi là gì, ta giúp ngươi tra tìm một chút.

– Dạ… Phu quân ở Phượng tộc thượng cổ, gọi là Lâm Minh!

– Phượng tộc thượng cổ?
Nghe xong lời của Mục Thiên Vũ, đại trưởng lão đột nhiên sửng sốt, dường như bị nghẹn. Mà Vu Phượng kia đầu tiên là ngây người một lát, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt khi nhìn lại Mục Thiên Vũ có chút không yên và mất tự nhiên.

Thánh địa đỉnh cao của 3000 giới Thần Vực vẫn là tương đương nổi danh, trí nhớ của võ giả cũng tốt. Phàm là Thánh địa đỉnh cao hoặc ít hoặc nhiều đều có chút hiểu biết. Phượng tộc thượng cổ nhưng là cường đại hơn Vô Gian Giáo bọn họ mấy trăm hơn ngàn lần!

– Hắn là đệ tử Phượng tộc thượng cổ? HƠn nữa còn tham gia đệ nhất hội võ? Đại trưởng lão một lần nữa đánh giá Mục Thiên Vũ. Thánh địa đỉnh cao bình thường sẽ chỉ chọn ra đệ tử cực kỳ xuất sắc của bọn họ để tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ, sẽ không phái người tới tham gia cho đủ số. Nếu Mục Thiên Vũ nói là thật, như vậy phu quân nàng ở trong Phượng tộc thượng cổ chỉ sợ cũng lăn lộn tương đối không tồi. Như vậy liền khó lường.

Tuy rằng trong lòng không tin tưởng là bao, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Mục Thiên Vũ vẫn dịu dàng vài phần, giọng điệu cũng càng thêm ôn hòa:
– Ngươi xác định hắn tham gia đệ nhất hội võ?

– Điều này… Ta cũng chỉ là đoán…

Mục Thiên Vũ làm sao có thể khẳng định, nhưng là nàng tin tưởng, nếu như Phượng tộc thượng cổ muốn chọn đệ tử tham gia đệ nhất hội võ, Lâm Minh hẳn là có thể được chọn!

– Ừm… Cũng đúng! Các ngươi tách ra đã nhiều năm, cũng không quá hiểu nhỉ.
Đại trưởng lão lắc lắc đầu, thầm nghĩ vừa rồi mình nghĩ sai. Phu quân của Mục Thiên Vũ nói không chừng chỉ là đệ tử ngoại môn của Phượng tộc thượng cổ, nếu là vậy căn bản không tính là gì.

– Dạ… Tách ra đã rất nhiều năm rồi.
Mục Thiên Vũ trong lòng cũng có chút không nắm chắc.

Đại trưởng lão cũng không để trong lòng, bắt đầu dùng ngọc giản Thần Mộng sưu tầm “Lâm Minh Phượng tộc thượng cổ”.

Giờ khắc này, tim của Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đều treo cao, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào ngọc giản Thần Mộng trong tay đại trưởng lão. Thật sự đến thời điểm này, họ rất sợ không tìm được Lâm Minh. Nếu không tìm được, kỳ thật có hai loại khả năng. Một là Lâm Minh bởi vì ở trong đệ tử Phượng tộc thượng cổ thiên phú xếp hạng không đủ, không thể tham gia. Nhưng Mục Thiên Vũ cho rằng loại khả năng này không phải rất lớn. Loại khả năng thứ hai chính là… Lâm Minh đã xảy ra ngoài ý muốn!

Thần Vực vô cùng hung hiểm, cao thủ vô số kể. Mà Lâm Minh khi phi thăng Thần Vực mới là Mệnh Vẫn tầng năm, đặt ở Thần Vực đó chính là một con kiến. Hơn nữa sự trưởng thành của thiên tài là phi thường tàn khốc. Cần không ngừng trải qua hiểm cảnh sống chết, đi tìm cơ duyên. Một khi Lâm Minh có gì ngoài ý muốn, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên căn bản không dám tưởng tượng loại hậu quả đó.

Giữa bọn họ đều không dám nói loại khả năng này, nhưng là trong lòng làm sao có thể không lo lắng. Điều này giống như là nữ nhân người thường biết được trượng phu ra biển, cho dù là xác suất xảy ra tai nạn biển rất nhỏ cũng sẽ thấp thỏm lo âu, trắng đêm không ngủ.

Đây cũng là một loại lo lắng, thúc đẩy Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên muốn đến Thần Vực nhìn Lâm Minh một cái. Chỉ là bọn họ xem nhẹ độ khó để tìm đến Lâm Minh.

Ngọc giản Thần Mộng nho nhỏ lúc này trở thành thứ duy nhất trong mắt hai nàng, thời gian dường như chậm lại vào giờ khắc này.

– Ồ? Thật đúng là tìm được rồi!
Khi nhìn thấy ngọc giản Thần Mộng lóe ánh xanh, đại trưởng lão lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên lập tức trong lòng vui mừng quá đỗi.

Lâm Minh quả nhiên tham gia! Trọng yếu nhất là, điều này nghĩa là Lâm Minh bình yên!

Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên cảm giác mũi chua xót, suýt nữa rơi lệ. Nếu như tính cả thời gian trong kết giới thời gian, bọn họ đã cùng Lâm Minh tách ra đã mấy chục năm rồi. Lúc này trong lòng bọn họ quan tâm không phải thành tích của Lâm Minh và xếp hạng thiên phú trong số tuấn kiệt trẻ tuổi Phượng tộc thượng cổ. Bọn họ chỉ muốn biết được tin tức của Lâm Minh. Như thế, cho dù là không thấy được Lâm Minh, bọn họ cũng thỏa mãn hơn phân nửa.

– Thật sự có, giá trị công huân bao nhiêu?
Ở bên cạnh đại trưởng lão Vô Gian Giáo, phó giáo chủ thuận miệng hỏi. Sự tình lúc trước phát sinh ở bên này hắn tuy biết nhưng là không quá mức chú ý.

– Hẳn là không tới 1000 giá trị công huân. Không biểu hiện.
Đại trưởng lão nói như vậy, trong lòng cũng sinh ra một cảm giác về sự ưu việt. Đệ tử Vô Gian Giáo bọn họ phái ra trừ Vu Hữu Minh tỏa sáng ra còn có hai đệ tử hạch tâm khác cũng tích lũy vượt quá 1000 giá trị công huân. Mà đệ tử của Phượng tộc thượng cổ, chẳng qua cũng thế mà thôi, rồi lại còn không biểu hiện giá trị công huân.

– Không nghĩ tới, Phượng tộc thượng cổ là Thánh địa đỉnh cao cũng sẽ phái đệ tử đến cho đủ số a!
Phó giáo chủ như cười như không nói, tâm tình rất là vui sướng. Hắn không hạ thấp giọng, trưởng lão của mấy tông môn bát phẩm chung quanh tự nhiên cũng nghe được. Đối với hcuyện này bọn họ cũng không thể nói gì. Vô Gian Giáo hiện tại là xuân phong đắc ý, bọn họ nói gì đều vô dụng.

– Tuy nhiên có chút kỳ quái, đệ tử Phượng tộc thượng cổ không phải đều ở những địa phương như Thừa Thiên giới, Xích Quang giới tham gia đệ nhất hội võ sao, tại sao Lâm Minh này ở Chân Võ đại thế giới?

– Điều này… không rõ lắm.
Đại trưởng lão lắc đầu, cũng không thèm để ý những việc nhỏ này, hắn cũng không để ý đến Mục Thiên Vũ nữa. Loại khúc nhạc đệm nhỏ này, tự nhiên không để ở trong lòng nhân vật cấp bậc như hắn.

Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên lúc này căn bản là không đặt tâm tư ở thành tích của Lâm Minh. Nếu không phải là trường hợp hiện tại, hai người bọn họ sớm đã kích động ôm nhau rồi. Hai người hiện tại chỉ là dùng sức nắm tay đối phương, truyền lại tâm tình giữa lẫn nhau.

Nhìn thấy hốc mắt Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên hơi ướt át, Vu Phượng khinh thường cười, chân nguyên truyền âm nói:
– Đáng cao hứng thành như vậy sao? Không biết còn tưởng rằng phu quân các ngươi lấy được top 1 triệu đấy! Hiện tại ngay cả giá trị công huân cũng không hiện, vui mừng cái gì? Hơn nữa, phu quân các ngươi ở Chân Võ đại thế giới, các ngươi ở Tạo Hóa giới, cách không biết bao nhiêu tỉ dặm. Đi về một chuyến khó như lên trời, cho dù có thể đi về, biển người mênh mông đi đâu tìm người? Sợ là đời này cũng không thấy nữa. Ta xem các ngươi không bằng lại tìm người khác mà gả cho xong đi!

Vu Phượng rất không vừa ý đệ tử dưới trướng mình không nghe quản giáo, ở trước mặt trưởng lão ăn nói lung tung, ảnh hưởng hình tượng của mình. Lại ghen tị Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên có thể gả cho một phu quân có thể tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ, thiên phú đạt tới ngang trình độ đệ tử hạch tâm của Vô Gian Giáo liền mở miệng châm chọc một phen. Điều này lập tức khiến Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên trong lòng trầm xuống, tay nắm cùng một chỗ cũng theo bản năng tách ra.

Đúng vậy. Biển người mênh mông, ở giữa cách ngàn vạn trời sao, muốn gặp Lâm Minh nói dễ hơn làm!? Sợ là sau đệ nhất hội võ lần này, bọn họ sẽ lại mất tin tức của Lâm Minh. Xác suất tìm được Lâm Minh không khác gì tìm một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ mênh mông.

– Hạnh Hiên muội muội, đừng nản chí. Chúng ta trước khi tới đây không phải đã tính trước rồi sao. Nếu không tìm được Lâm Minh… Ngay tại Thần Vực cố gắng tu luyện đến cảnh giới Thần Biến trung hậu kỳ, dựa vào pháp tắc Phượng tiên tử tiền bối cho chúng ta, cùng với tích lũy năm đó Lâm Minh để lại cho chúng ta, cố cắng một chút luôn là có hy vọng. Như vậy… Chúng ta cũng có năng lực một lần nữa trở lại Thiên Diễn Đại Lục, có thanh xuân dài hơn, tiếp tục chờ đợi…

Tiêu hao tài phú từ Thần Vực quay về hạ giới cũng xấp xỉ lữ hành vượt giới lớn. cảnh giới Thần Biến trung hậu kỳ miễn cưỡng có thể hoàn thành. Hơn nữa kết giới Hỗn Nguyên Thiên Tôn để lại trong vị diện Thiên Diễn Đại Lục cũng không cấm người phi thăng bản giới. Đây cũng là điều năm xưa Phượng tiên tử từng đoán. Nếu không Nam Cương Vu Thần liền không có biện pháp quay về Thiên Diễn Đại Lục thành lập 72 Vu Thần Tháp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.