VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 251: Một bên muốn đánh, một bên muốn chịu đòn



Ở trong không gian ảo cảnh, Luân Hồi võ ý như thủy triều điên cuồng đánh về phía Bích Đình Hoa, bởi vì nháy mắt do dự trước đó, tâm linh Bích Đình Hoa xuất hiện một tia sơ hở bị Lâm Minh nắm lấy cơ hội, đuổi đánh tới cùng.

Ầm!

Vô số ảo giác tràn vào trong đầu Bích Đình Hoa, Bích Đình Hoa bị xoắn vào trong lốc xoáy trăm kiếp luân hồi.

Quyết đấu giữa linh hồn lực thay đổi chỉ trong nháy mắt, cực kỳ hung hiểm, sai một chiêu thua toàn bàn. May mà nói vận dụng kỹ xảo linh hồn lực thì Bích Đình Hoa giỏi hơn Lâm Minh nhiều lắm, tuy rằng vì sơ hở vừa nãy khiến hắn rơi vào cục diện bị động chịu đòn, nhưng hắn dùng kỹ năng phòng thủ linh hồn lực cố thủ tinh thần chi hải, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Hai người càng đấu càng ác, Lâm Minh dựa vào tinh thần chi hải Tử Giao Thần Lôi, chỉ công không thủ, chiêu chiêu toàn lực. Có lôi đình lực bảo hộ tinh thần chi hải, hắn gần như ở thế bất bại.

Còn Bích Đình Hoa thì cực kỳ nguy hiểm, công pháp Huyễn tông tự nhiên hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Minh trải qua trăm kiếp luân hồi ở tầng đỉnh Vu Thần thánh địa, từ đó lĩnh ngộ ra Luân Hồi võ ý.

Cũng chỉ có dựa vào căn bản tu luyện nhiều năm ở Huyễn tông tích lũy xuống, mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Tinh thần lực tiêu hao nhanh chóng, Bích Đình Hoa đứng trên lôi đài sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu.

“Tên tiểu tử này, linh hồn lực mạnh đến như vậy!”.

Bích Đình Hoa là đệ tử Huyễn tông, chuyên môn cô đọng linh hồn lực, nhưng so sánh với Lâm Minh thì thật là còn kém xa. Nên biết, tu vi Bích Đình Hoa còn vượt Lâm Minh một cảnh giới.

“May mắn tên này chỉ có một thủ đoạn công kích đơn lẻ, hơn nữa hoàn toàn thiếu kỹ xảo vận dụng linh hồn lực, mỗi lần công kích đều lãng phí không ít!”.

Đầu óc Bích Đình Hoa nhanh chóng xoay chuyển, vừa chống đỡ công kích của Lâm Minh, vừa suy nghĩ khả năng chiến thắng.

“Ta chỉ thủ chứ không đánh, Lâm Minh này dù có linh hồn lực mạnh mẽ, nhưng không hiểu vận dụng kỹ xảo. Mỗi lần công kích đều lãng phí rất nhiều linh hồn lực, cộng thêm ta là phía phòng thủ, vốn đã tốn ít sức, tốc độ tiêu hao linh hồn lực của hắn khoảng gấp ba lần so với ta! Tiếp tục như vậy, hắn thua là cái chắc! Chỉ cần ta chống đỡ được một vòng công kích mãnh liệt này, ta thắng chắc rồi. Một khi hao hết linh hồn lực, tinh thần chi hải của hắn sẽ không thể duy trì được tử điện kia nữa”.

Bích Đình Hoa nghĩ vậy, khóe miệng toát ra tươi cười hung ác. Rốt cuộc là võ giả nhà quê, chỉ biết cậy mạnh sức trâu, không hiểu được kỹ xảo, nhất định phải thua trên tay mình!

Bích Đình Hoa tuyệt đối không ngờ tới, ý tưởng của hắn vừa lúc hợp với ý muốn của Lâm Minh. Từ khi bắt đầu Lâm Minh vẫn sử dụng Luân Hồi võ ý đánh tới giờ, chính là vì tìm hiểu Luân Hồi võ ý. Người có thực lực gần mình như Bích Đình Hoa, kỹ xảo vận dụng linh hồn lực thuần thục, sức chịu đựng lại tốt, đối thủ tốt như thế quả thật là khó mà gặp được.

Đối với Lâm Minh, Bích Đình Hoa là hòn đá mài dao tuyệt hảo.

Không gian ảo cảnh biến đổi liên tục, từ thảo nguyên tới không gian tối đen, từ không gian tối đen tới sa mạc, từ sa mạc tới địa ngục Huyết trì.

Xung quanh Bích Đình Hoa hoặc là lệ quỷ bay múa, hoặc là mỹ nữ xà quấn quanh, những quỷ vật quái thú này đều là Bích Đình Hoa tưởng tượng ra, dùng để bảo hộ tinh thần chi hải của mình. Nhưng dưới thế công xé nát mọi thứ của Lâm Minh, lần lượt bị lốc xoáy màu đen xé nát!

Trận chiến đấu này giằng co tới một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang… Mãi tới nửa canh giờ, từ đầu tới cuối hai người đứng trên lôi đài vẫn không nhúc nhích!

Sắc mặt Bích Đình Hoa đã sớm tái nhợt như giấy vàng! Nửa canh giờ tiêu hao năng lượng cường độ cao, người bình thường không thể chịu nổi, nếu không phải Bích Đình Hoa có thiên phú tốt, căn cơ chắc chắn, đã sớm mệt tới nằm sấp.

“Sao lại thế này! Tên này thật là người ư?”.

Bích Đình Hoa không thể tưởng tượng, đối phương lại có thể tiêu hao linh hồn lực gấp ba lần mà vẫn đứng vững cùng hắn tới giờ. Nếu đổi lại là hắn, đã sớm bị hút khô rồi!

“Lại kiên trì thêm một chút, hắn sẽ không chống nổi! Người thắng cuối cùng vẫn là ta!”.

Lâm Minh quả thật như Bích Đình Hoa dự đoán, có chút không chống đỡ được. Mãi ở phía công kích, hắn tiêu hao rất lớn!

Hắn cậy vào Thái Nhất Linh Hồn quyết của đại năng Thần Vực để lại, từ lúc trước khi hắn tu luyện Minh Văn thuật đã sớm luyện thuần thục bản linh hồn quyết này. Tuy rằng Thái Nhất Linh Hồn quyết đặt ở Thần Vực cũng không tính là pháp quyết linh hồn nổi tiếng gì, nhưng đặt ở Thiên Diễn đại lục lại là cực phẩm trong cực phẩm.

Nhưng dù thế, tiêu hao linh hồn lực gấp ba lần Bích Đình Hoa cũng làm hắn không chịu nổi, sắc mặt của hắn còn kém hơn cả Bích Đình Hoa!

Lâm Minh cắn răng kiên trì công kích đến bây giờ, chính là vì chiến đấu cường độ cao như thế này, hắn thu được không ít chỗ tốt thực chất. Kỹ xảo vận dụng linh hồn lực là thứ yếu, chủ yếu đây là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu Luân Hồi võ ý. Đối thủ có thực lực xấp xỉ, lại kinh nghiệm phong phú như Bích Đình Hoa, bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc.

Hai người đứng trên lôi đài một hơi nửa canh giờ, làm mọi người xung quanh đều mờ mịt.

Đệ tử Huyễn tông còn được, dù sao bọn họ đã quen loại phương thức này, hơn nữa kết quả trận đấu cũng liên quan đến danh dự của Huyễn tông bọn họ, tự nhiên sẽ kiên nhẫn xem tiếp.

Về phần những người khác, đã sớm không có kiên nhẫn, có những người đã rời khỏi sân, có người thì sắp ngủ mất.

– Dường như Lâm Minh sắp không chống nổi.

Quyết đấu linh hồn lực và ảo thuật, người ngoài căn bản khó mà nhìn ra được là ai chiếm thượng phong, cũng không nhìn ra được so chiêu thế nào trong trận đấu, chỉ có thể nhìn biểu hiện bề ngoài của hai người mà phân biệt, hiện giờ tình huống của Bích Đình Hoa có vẻ tốt hơn Lâm Minh.

– Ừ, võ giả từ ba mươi sáu nước có thể tới mức này cũng đã thật khó tin. Có thể bức Bích sư huynh tới như vậy, thật là thiên tài. Nhưng cũng chỉ tới đây thôi, cuối cùng miễn cưỡng bảo vệ được thể diện Huyễn tông chúng ta.

Hai đệ tử Huyễn tông nói tới đây, thân tể Lâm Minh rõ ràng run lên một chút, còn Bích Đình Hoa thì sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, nhưng vẫn còn miễn cưỡng đứng vững.

– Sắp thắng rồi.

– Kết thúc!

Các đệ tử Huyễn tông ở đây cuối cùng thở phào, tuy rằng chiến thắng khó khăn, còn mất mặt không ít, nhưng tốt xấu gì cũng là thắng.

Trận đấu linh hồn lực này, hoàn toàn là đấu sức chịu đựng và lực ý chí.

Lại thêm mấy chục nhịp thở, Lâm Minh quả thật là phải hao hết linh hồn lực. Nếu thật sự khô cạn linh hồn lực, như vậy Lâm Minh sẽ mất luôn cả năng lực khống chế chân nguyên, thua là chắc chắn.

“Xem ra thật sự phải dừng ở đây”.

Lâm Minh cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn còn muốn kiên trì thêm một hồi, lĩnh ngộ thêm vài thứ. Hiện giờ xem ra, chỉ đành kết thúc quyết đấu linh hồn lực, quay sang dùng Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đánh bại Bích Đình Hoa.

Ngay khi hắn cân nhắc rút lại linh hồn lực không còn mấy, đột nhiên có một cỗ năng lượng linh hồn vô cùng tinh khiết bùng lên từ tinh thần chi hải của Lâm Minh, làm tinh thần của hắn chấn động.

“Hả? Đây là?”.

Linh hồn lực tinh khiết như vậy, đột nhiên dũng mãnh trào ra từ tinh thần chi hải, dường như đã sớm chôn trong đó, chỉ chờ bị đào ra.

“Cái này hình như là… Ta nhớ ra rồi!”.

“Đây là lực lượng linh hồn ta hấp thu ở cửa Ngạ Quỷ trong Vu Thần tháp!”.

Trong lòng Lâm Minh bừng tỉnh, lúc trước khi Lâm Minh tiến vào thí luyện sinh tử Vu Thần tháp, một hơi xông qua bảy cửa!

Tầng thứ nhất Địa Ngục giới tăng cường lực khí huyết của võ giả, tầng thứ hai Ngạ Quỷ giới tăng cường lực lượng linh hồn, tầng thứ ba Sinh Súc giới tăng cường lực lượng thân thể, tầng thứ tư Vu Nô giới gia tăng lực phòng ngự thân thể, tầng thứ năm Phàm Nhân giới trực tiếp tăng tu vi võ giả, tầng thứ sáu Thần Sứ giới không có thưởng cho, tầng thứ bảy Vu Thần giới để Lâm Minh lĩnh ngộ Luân Hồi võ ý.

Ở tầng thứ hai Ngạ Quỷ giới, Lâm Minh dùng lôi đình lực đánh chết rất đông oán linh quỷ đói, còn có một con bách quỷ vương hình thái mỹ nữ. Những oán linh chết đi này đều biến thành linh hồn lực tinh thuần, tẩm bổ linh hồn của Lâm Minh.

Bởi vì linh hồn lực quá nhiều, tu vi Lâm Minh có hạn, chỉ hấp thu được một phần nhỏ, còn lại đều tồn trữ trong thân thể.

Bao gồm cả lực khí huyết hấp thu được khi giết Huyết Ma ở Địa Ngục giới, tạm thời được cất giữ. Hôm nay, cơ duyên trùng hợp, cỗ linh hồn lực này bị thức tỉnh, cuồn cuộn rót vào trong tinh thần chi hải, tẩm bổ lớn mạnh linh hồn của Lâm Minh.

Đương nhiên, tẩm bổ linh hồn không thể nào một lần là xong, mà là một quá trình dài dòng. Nhưng một khi bắt đầu sẽ không dừng lại, có thể nói trong một thời gian rất dài trong tương lai, dù Lâm Minh chỉ ăn uống ngủ nghỉ, linh hồn của hắn cũng sẽ không ngừng mạnh lên!

“Thật là chuyện mừng bất ngờ mà!”.

Ngẫu nhiên liên thông được lực lượng linh hồn tồn tại trong tinh thần chi hải, sắc mặt Lâm Minh hồng hào, vô cùng hưng phấn. Hiện giờ có Bích Đình Hoa “giúp đỡ” hắn hấp thu, hắn làm sao chịu bỏ qua cơ hội này, dưới linh hồn lực tinh thuần trợ giúp, công kích linh hồn của Lâm Minh càng thêm mạnh mẽ.

“Sao… Sao lại thế này, hắn còn có sức tiếp tục một đợt công kích mới?”.

Bích Đình Hoa sắp điên rồi, Lâm Minh tiêu hao linh hồn lực gấp ba lần hắn, nhưng đánh tới giờ vẫn còn sức phát động công kích mới, còn hắn đã tới mức giật gấu vá vai, không thể đón đỡ nổi nữa!

“Không thể nào! Cho dù là Huyễn Tiểu Điệp, cũng không biến thái như vậy!”.

Huyễn Tiểu Điệp là đệ tử thân truyền của tông chủ Huyễn tông, ở Thất Huyền cốc, Huyễn tông và Cầm tông đều chủ yếu là nữ đệ tử, ni thực lực, Huyễn Tiểu Điệp còn mạnh hơn Bích Đình Hoa nhiều lắm.

“Nhất định hắn đã tới cực hạn, đây là hồi quang phản chiếu!”.

Bích Đình Hoa khẳng định suy đoán của mình, vừa rồi Lâm Minh cũng đến cực hạn, hiện giờ đột ngột xuất hiện đợt công kích mới càng mạnh hơn, tám phần là dùng bí pháp có tác dụng phụ tới thân thể.

Phần lớn võ giả chuyên tu linh hồn lực đều sẽ biết vài loại bí pháp như thế, dùng để giữ mạng ở thời điểm mấu chốt.

Rất nhiều bí pháp dùng phương thức thôi miên bản thân kích hoạt tiềm lực linh hồn, linh hồn con người rất yếu ớt, một khi bị thương sẽ khó mà chữa trị được, cho nên quá nửa là loại bí pháp này sẽ có tác dụng phụ.

Huyễn tông Thất Huyền cốc, đương nhiên cũng có bí pháp như vậy, so sánh lại, bí pháp Huyễn tông coi như có tác dụng phụ rất nhỏ.

“Hừ! Ai không có bí pháp, ngươi dùng, ta không biết dùng ư!”.

Bích Đình Hoa cũng đánh tới đỏ mắt, vốn chỉ là luận võ, còn không phải liều mạng, hắn cũng không tới mức phải dùng bí pháp có tác dụng phụ. Nhưng mà trước đó hắn nói quá tự mãn, nếu thua, hắn tuyệt đối sẽ thành trò cười ở Thất Huyền cốc.

Nói tiếp, đội thứ nhất chỉ có ba ghế, Phương Khải biến thái như vậy, Bích Đình Hoa tự nhận không phải đối thủ. Tĩnh Thiền Ngọc, hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc, nếu còn thua Lâm Minh, vậy hắn thật nguy hiểm rồi.

Nếu là đệ tử xếp ba hạng đầu Huyễn tông, vậy mà không vào được đội hàng đầu, vậy thật là không còn mặt mũi gặp người.

Nghĩ tới đây, Bích Đình Hoa cắn răng, lão tử liều mạng với ngươi!

Huyết Tế Thôi Hồn đại pháp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.