VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 394: Hỏa chi ý cảnh



Cảm giác không gian vặn vẹo khiến cho Lâm Minh đầu váng mắt hoa. Đợi đến khi hắn mở mắt, trong lòng rung động mạnh. Trước khi tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, hắn từng nhiều lần tưởng tượng cảnh tượng trong Thần Hoàng bí cảnh, nhưng mà như thế nào cũng không nghĩ tới lại là cảnh tượng rung động như vậy.

Phía trước Lâm Minh khắp nơi là nham thạch màu đỏ sậm, mênh mông vô bờ, trên mặt đất không một ngọn cỏ. Xen trong nham thạch có từng mảng lớn dung nham màu đỏ sậm đang chảy. Những nham thạch màu đỏ sậm này chính là bị dung nham nung đỏ. Từng tảng lớn hồ dung nham nối cùng một chỗ, mặt đất nham thạch dường như đảo nhỏ trôi nổi trong hồ dung nham, trong dung nham sôi sục bọt khí thật lớn. Theo tiếng ùng ục, một luồng khí lưu huỳnh gay mũi lẫn trong sóng nhiệt như thủy triều ập vào mặt. Loại khí này có độc, người thường ở nơi này giây lát là sẽ ngạt thở mà chết.

Nếu chỉ riêng như vậy còn không đến mức khiến Lâm Minh rung động gì. Khiến hắn không thể tin chính là, ngay phía sau hắn lại là một vùng băng nguyên mênh mông vô bờ.

Gió tuyết mênh mông, băng nguyên bình lặng như gương. Từng dòng sông băng thật lớn giống như vách núi cao cao dựng đứng, ở trong trời lạnh tỏa hàn quang dày đặc, đốm đốm điểm điểm giống như bạc vụn. Cuồng phong cuốn vụn băng bay bốn phía, tốc độ cực nhanh lại giống như tên bắn. Nếu là người thường ở đây, vụn băng này sợ là đủ để đâm vào da thịt, xé ra một lỗ thủng máu tươi đầm đìa.

Nơi dung nham và băng nguyên giao nhau, một bên là nóng rực một bên là lạnh băng. Cảm giác cực kỳ đột ngột khiến người khó thể tin nổi.

– Nơi này chính là Thần Hoàng bí cảnh!

Mục Định Sơn thở ra một hơi dài, hắn là lần thứ hai đến, sớm đã ra mắt cảnh tượng như vậy.

Thần Hoàng bí cảnh có hạn chế tuổi, cộng thêm khoảng cách mỗi lần mở ra rất dài. Bình thường mà nói, một võ giả cả đời chỉ có thể tiến vào hai lần.

Ở bên cạnh Lâm Minh, từng luồng hào quang lục tục lóe sáng. Mỗi một lần hào quang lóe lên đều có một đệ tử bị truyền tiến vào. Bọn họ sau khi thích ứng cảm giác không thoải mái do không gian vặn vẹo mang đến, mở to mắt, trong đó có một bộ phận nhỏ giống như Lâm Minh, trợn mắt há hốc mồm.

Những người này cũng là lần đầu tiên đi tới Thần Hoàng bí cảnh, cho dù là có một số người lúc trước từng nghe người miêu tả cảnh tượng trong này, khi chính thức nhìn thấy cũng rung động không hiểu. Dù sao nghe nói và tận mắt nhìn hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Sau khi toàn bộ đệ tử đến đông đủ, Mục Định Sơn nói:

– Được rồi, Thần Hoàng bí cảnh này là một thế giới độc lập, nơi này căn bản không thuộc về Thiên Diễn đại lục. Băng hỏa hai vùng, ở giữa kỳ thật có kết giới ngăn cách, các ngươi căn cứ thuộc tính bản thân, lựa chọn một giới trong đó tiến vào. Đệ tử Thanh Loan tông tiến vào băng nguyên. Đệ tử Chu Tước tông tiến vào thế giới dung nham. Đừng quên lời dặn của chưởng môn sư tôn, lấy an toàn làm trọng. Hiện tại, hoặc là kết bạn mà đi hoặc là một mình hành động. Xuất phát đi!

Thế giới độc lập sao?

Lâm Minh không kìm nổi ngửa đầu nhìn, ở trên trời rõ ràng treo hai mặt trời. Mặt trời trong thế giới lửa nóng rực vô cùng, mơ hồ tỏa ra ánh lam, giống như một quả cầu lửa thật lớn. Ở chung quanh ánh mặt trời, không khí thậm chí bị thiêu đốt có chút vặn vẹo, khiến cho cả vầng mặt trời giống như là hải thị thận lâu, nhìn không chân thật.

Mà ở bên thế giới hàn băng, mặt trời tử khí trầm lặng, giống như vô cùng xa xôi. Ánh mặt trời chiếu lên người, chẳng những không có một chút nhiệt độ nào ngược lại khiến người cảm giác lạnh như băng. Kỳ cảnh bậc này, nếu không phải ảo giác quả thật không có khả năng là Thiên Diễn đại lục.

Nếu không phải là Thiên Diễn đại lục, nơi này chính là một vị diện độc lập. Như vậy vị diện này đến tột cùng là một đại thiên thế giới tự nhiên hình thành trong trời đất, hay là một tiểu thiên thế giới do vị đại năng nào đó mở ra?

Lâm Minh không kìm nổi miên man suy nghĩ, lúc này Mục Định Sơn nói:

– Lâm Minh, muốn cùng nhau hành động không? Hay là đi riêng?

– Nếu ta đi riêng, có thể đi tới Cổ Phượng đại điện không? Có thể sẽ lạc đường hay không?

– Sẽ không, thế giới này huyền cơ thật mạnh, bất kể ngươi đi như thế nào, sau ba ngày ngươi đều sẽ tới Cổ Phượng đại điện.

– Vậy ta đi riêng đi.

– Ha ha, ta cũng đề nghị ngươi đi riêng, Thần Hoàng bí cảnh này rộng lớn khôn cùng, cho tới nay còn chưa từng nghe nói qua trong thế hệ đệ tử nào có người chạm đến cuối Thần Hoàng bí cảnh. Thậm chí mỗi lần chúng ta tiến vào, điểm truyền tống đều hoàn toàn bất đồng. Cơ duyên ẩn chứa trong Thần Hoàng bí cảnh cũng nhiều không đếm xuể, nếu mấy người kết bạn, diện tích tìm tòi tự nhiên sẽ nhỏ đi nhiều, hơn nữa gặp được cơ duyên cũng không dễ phân phối. Nếu ngươi đi riêng, chỉ xem vận khí bản thân, không gì tốt hơn.

– Tuy nhiên xin khuyên Lâm sư đệ một câu, càng đi vào sâu nguy hiểm càng nhiều. Nếu là an toàn trên hết, chỉ ở phụ cận, vậy căn bản là sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm, ba ngày sau, cũng có thể tiến vào Cổ Phượng đại điện như thường. Đương nhiên, làm như vậy cũng sẽ không gặp được bất kỳ cơ duyên gì.

Mục Định Sơn hiểu biết Thần Hoàng bí cảnh nhất, đem mọi thứ nói cho Lâm Minh.

Càng đi vào sâu nguy hiểm càng nhiều, tương đối cơ duyên cũng càng lớn.

Hiểu được điểm này, Lâm Minh cũng càng ngày càng rõ ràng vì sao trong Thần Hoàng bí cảnh người chết bất luận thực lực và thiên phú, thậm chí có khả năng, thiên phú tốt xác suất chết càng lớn. Loại hấp dẫn thăm dò bí cảnh không biết này quả thật khiến người khó thể chống lại.

Người một lòng hướng võ, mộng tưởng trèo lên đỉnh võ đạo, trong xương cốt chảy máu của người mạo hiểm, ép cũng không ép được.

Lâm Minh muốn đi tới chỗ sâu nhìn xem, nếu như một mực ở tại phụ cận, đi thăm dò có thể là đường người khác đã đi qua, vậy thì quá không có ý nghĩa.

– Cảm ơn Mục sư huynh báo cho, sư đệ đi trước một bước.

Lâm Minh chắp tay, một mình rời đi. Phương hướng hắn lựa chọn tự nhiên là thế giới hỏa diễm, hắn càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là bay vút lên.

Nhìn thấy bóng dáng Lâm Minh biến mất trong sương Xỏ dung nham mờ mịt, Mục Định Sơn thở dài một hơi. Kỳ thật Mục Dục Hoàng tuy rằng dặn dò đứt lưỡi nhưng chỉ sợ lão nhân gia ngài cũng rất rõ ràng, Lâm Minh tất nhiên sẽ không sợ gian hiểm, toàn lực thăm dò Thần Hoàng bí cảnh này. Nếu không, Thần Hoàng bí cảnh này vào cũng uổng công.

Gió nóng hừng hực thổi trên mặt giống như là lửa đốt, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, khắp nơi đều là sương mù đỏ, cảnh sắc xa xa toàn bộ bao phủ trong sương mù đỏ mênh mông. Với thị lực của Lâm Minh, tầm nhìn cũng chỉ là trăm trượng mà thôi. Hơn nữa theo hắn không ngừng đi sâu, tầm nhìn này còn đang không ngừng giảm xuống.

Tốc độ cao bay gần một ngày, với sức chịu đựng của Lâm Minh căn bản không cần dừng lại ngồi xuống điều tức. Loại tốc độ bay này của hắn, ở trong các đời đệ tử Thần Hoàng đảo đều là hiếm thấy.

Trong Thần Hoàng bí cảnh dường như không có đêm tối, mặt trời nóng rực căn bản là chưa từng hạ xuống. Cũng không biết cụ thể qua bao lâu, Lâm Minh đang bay đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm. Hắn ngẩng đầu nhìn, lập tức hít một hơi khí lạnh. Trên bầu trời sáng lên mấy chục luồng sáng đỏ chói mắt, với tốc độ kinh người bay nhanh xuống dưới.

Đó rõ ràng là những tảng vẫn thạch đường kính hơn trượng, bốc lửa, kéo theo đuôi lửa thật dài nện xuống mặt đất.

Lực lượng của vẫn thạch lớn cỡ nào? Một viên vẫn thạch đường kính mấy trượng là có thể nổ bằng một thôn rồi. Loại đồ vật này căn bản không phải là thân người thường có thể ngăn cản, trừ phi là đại năng Thần Vực.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng viên vẫn thạch rơi xuống đất xa xa, hoặc nện vào nham thạch màu đỏ sậm hoặc đập vào hồ dung nham, gây nên vụ nổ thật lớn. Lâm Minh có thể rõ ràng nhìn thấy dung nham bắn ra xa mấy chục trượng, cao hơn trăm trượng.

Mặt đất đều đang chấn động, từng đợt sóng xung kích khủng bố thổi tới, khiến người gần như đứng không vững.

Lâm Minh nhấc lên mười hai phần cảnh giác. Mưa thiên thạch tốc độ quá nhanh, diện tích cũng quá lớn, căn bản chạy không ra, chỉ có thể né tránh trước thời hạn. May mà mưa thiên thạch cũng không dày đặc, mà vẫn thạch đường kính hơn trượng chung quy là số ít.

Đem chân nguyên hộ thể mở ra đến tận cùng, Lâm Minh căn cứ quỹ tích ánh đỏ trên trời cao, phán đoán phương hướng vẫn thạch rơi xuống. Một lúc nào đó, ánh mắt hắn thoáng ngưng, nhìn thấy một viên vẫn thạch nhỏ đường kính ba xích bay nhanh tới, điểm rơi ngay ở cạnh hắn không xa.

Thân pháp Kim Bằng Phá Hư trong nháy mắt bột phát, Lâm Minh tỏa cảm giác tra xét quỹ tích vẫn thạch trên không, đồng thời toàn thân chân nguyên thúc giục đến mức tận cùng, tốc độ cao nhất tránh khỏi sự xung kích của vẫn thạch này.

Bị sóng xung kích đánh trúng khoảng cách gần, chân nguyên hộ thể của Lâm Minh chỉ sợ sẽ bị xé rách như giấy.

Ầm!

Vẫn thạch chạm đất, tiếng như sấm sét nổ vang bên tai Lâm Minh, khiến cho hai tai hắn ong ong, thân thể cũng bị sóng xung kích hất bay ra ngoài, trực tiếp ngã vào trong hồ dung nham.

May mà Thanh Thương chân nguyên hộ thể trên người Lâm Minh sinh sôi không thôi, trong khoảng thời gian ngắn ngăn cách dung nham không tính là gì.

Trong nháy mắt nhảy lên, Lâm Minh nhìn thấy nham thạch trước người mấy chục trượng nổ tung, dung nham vọt lên trời, lửa lớn hừng hực che phủ trời đất, thẳng lên tận trời.

Đây là…

Lâm Minh mở to mắt, hắn rõ ràng cảm giác được tiếng kêu gào của hạt giống Tà Thần trong cơ thể cùng với sự xao động của Hỏa Tinh. Khoảnh khắc đó, Lâm Minh trong lòng như có điều hiểu ra, vốn là trừ dung nham ra là không có lửa, vẫn thạch va chạm lại hình thành ngọn lửa…

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng viên vẫn thạch đụng xuống, rơi ở xa xa, ngọn lửa hừng hực ánh vào trong đồng tử Lâm Minh, hắn dường như nhìn thấy căn nguyên của ngọn lửa…

Căn nguyên tức pháp tắc, cũng chính là Hỏa chi ý cảnh.

Xung kích, vận động, từng đợt bùng nổ khủng bố hình thành ngọn lửa nóng cháy. Vụ nổ càng mãnh liệt, ngọn lửa lại càng khủng bố.

Nếu vẫn thạch tốc độ cao va chạm mặt đất, có thể sinh ra ngọn lửa khủng bố như thế. Như vậy nếu đổi thành chân nguyên thì sao?

Chân nguyên va chạm tốc độ cao có phải là có thể sinh ra ngọn lửa càng thêm khủng bố hay không?

Vù!

Lại là một viên vẫn thạch nện thẳng xuống Lâm Minh, đường kính càng thêm khổng lồ so với viên vừa rồi. Lâm Minh chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư tránh đi, nhưng mà hắn cũng không tránh quá xa mà cố ý ở gần một chút, cảm giác thủy chung gắn liền trên vẫn thạch.

Ầm!

Mặt đất dường như bị xé rách, sóng xung kích khủng bố hơn lúc trước kèm theo dung nham mãnh liệt cuốn tới. Lâm Minh giống như là bù nhìn trong bão, trong nháy mắt bị hất bay.

Nội tạng như bị búa tạ nện, Lâm Minh phun ra một búng máu tươi, nhưng là trong mắt lại là vẻ mừng như điên.

Hỏa chi ý cảnh, ta chạm đến rồi!

Bản thân bị trọng thương, Lâm Minh lại không thèm để ý chút nào, vận một hơi chân nguyên, Tử Huyễn thương ra!

Lâm Minh đón đầu vọt tới ngọn lửa và dung nham chạy chồm, Tử Huyễn thương thổi quét ngọn lửa, cùng sóng triều dung nham va chạm cùng một chỗ.

Bản chất của lửa và nhiệt chính là vận động và va chạm. Làm cho chân nguyên cũng mô phỏng ra tình huống như vậy, uy lực của lửa sẽ lập tức tăng gấp bội!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.