VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 747: Đuổi giết mười vạn dặm!



Ầm ầm!

Lại bùng nổ dữ dội, Huyễn Vô Cực miễn cưỡng đỡ được Táng Thiên của Lâm Minh, thân thể hắn bị dư sóng đánh vào văng ra mấy chục trượng. Chưa bao lâu, một chút ưu thế mỏng manh khi Huyễn Vô Cực đấu Lâm Minh cũng hóa thành hư ảo.

Còn Lâm Minh Văng ra mấy chục trượng, lại vung trường thương, đâm về phía Huyễn Vô Cực.

Quán Hồng!

Thương mang dữ dội cắt qua biển sâu, lúc này Huyễn Vô Cực hao hết, sức mới chưa sinh ra, nhưng không thể không đối mặt với một chiêu của Lâm Minh.

Ầm!

Huyễn Vô Cực hừ nặng, bị đánh bay ra ngoài, khí huyết quay cuồng, bị Huyễn Vô Cực cố kéo một hơi chân khí đè xuống.

Chênh lệch thực lực ngày càng lớn!

Trục Nhật!

Táng Thiên!

Hủy Diệt pháp tắc, Tinh Thần Chi Liên!

Lâm Minh một chiêu tiếp một chiêu, làm cho Huyễn Vô không đỡ hết được!

Sao lại thế này?

Lúc này trong người Huyễn Vô Cực khí huyết sôi trào, trên người không ngừng tăng thêm vết thương, nhìn Lâm Minh càng đánh càng hăng, cuối cùng trong lòng hắn sinh ra khiếp sợ lùi bước. Quả thật hắn có dã tâm, nhưng dưới tình huống phần thắng ngày càng xa vời, hắn sẽ không ngu xuẩn chịu chết.

Trốn?

Trong đầu Huyễn Vô Cực hiện ra ý nghĩ này, hắn còn có một chút bài tẩy, nhưng đối mặt với Lâm Minh không biết mệt mỏi như con rối máy, Huyễn Vô Cực đã có chút sợ hãi. Hắn sợ dù là dùng tới bài tẩy, cũng không giết được Lâm Minh, đến lúc đó hắn muốn trốn cũng không còn cơ hội.

Lật tay, Huyễn Vô Cực lấy ra một viên đan dược màu xám trắng trong Tu Di giới, đây là dùng thạch nhũ vạn năm luyện chế thành, nuốt một viên có thể khôi phục ba thành chân nguyên cho Huyễn Vô Cực trong thời gian ngắn, có thể coi là linh đan nghịch chuyển thế cục.

Từ vị trí hiện tại đến Thiên Diễn đại lục rất xa xôi, hiện giờ Huyễn Vô Cực còn không đủ bốn thành chân nguyên, nếu không bổ sung một ít, không có khả năng trốn về được.

Búng tay bắn ra, Huyễn Vô Cực đau lòng nuốt xuống viên đan dược quý giá này, quay đầu độn đi!

– Muốn chạy?

Trong mắt Lâm Minh hiện lên sát khí, nhổ cỏ không tận gốc, sẽ luôn có một con rắn độc luôn trốn trong tối nhìn mình. Từng bị thiệt một lần trong tay Âu Dương Bác Duyên, Lâm Minh làm sao cho phép xảy ra loại chuyện này.

Bùng nổ toàn bộ chân nguyên, nhất thời Tu La lực trường có thêm Chiến Linh tràn ra với vận tốc ánh sáng, nháy mắt đuổi theo Huyễn Vô Cực, để lại một cái dấu ấn Chiến Linh trên người hắn.

Loại dấu ấn Chiến Linh này, Lâm Minh từng dùng trong lúc tìm kiếm cửa ra Vạn Cổ Ma Khanh, đêm tập kích Nam Hải Ma Vực, đuổi giết đông đảo cao thủ cũng đã dùng một lần. Nếu không phải người sở hữu Chiến Linh như Lâm Minh, có muốn phát hiện cũng không được, càng đừng nói phá giải.

Lưu lại một tia dấu ấn Chiến Linh này, mặc kệ Huyễn Vô Cực chạy đến chân trời góc biển, Lâm Minh cũng có thể tìm tới.

– Ma Quang, bảo Cự Côn nổi lên vùng biển cạn dưỡng thương, ta đuổi giết Huyễn Vô Cực!

– Được!

Ma Quang cười hắc hắc.

– Bản thánh thích nhất là đuổi giết như thế.

Lâm Minh thu hồi trường thương, đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư đuổi thẳng theo Huyễn Vô Cực.

Ở trong biển sâu, tốc độ di chuyển rất chậm, hơn nữa tiến lên một bước đều phải bỏ ra năng lượng gấp mấy lần trên bầu trời, Huyễn Vô Cực vốn đã không còn thừa nhiều năng lượng, tự nhiên phải xông lên mặt biển trước.

Ầm ầm!

Nước biển nổ tung, trong cột nước cao mấy chục trượng, Huyễn Vô Cực phóng lên cao, hết tốc lực bay về phía bắc, đồng thời ném ra sau một nắm Kết Giới châu.

Huyễn Vô Cực từng sử dụng loại Kết Giới châu này trong Ma Thần đế cung, lúc trước ngăn cản đám người Bạch Mi phương trượng một chút thời gian, nếu không phải Lâm Minh động tay chân trong tối, chỉnh sửa Truyền Tống trận, Huyễn Vô Cực đã có đầy đủ thời gian bước qua hư không.

Ầm ầm ầm!

Kết Giới châu bùng nổ trên mặt biển, hình thành kết giới màu lam che phủ mặt biển như mạng nhện. Lúc này Lâm Minh vừa mới lao ra, tốc độ ngưng trệ, liền bị kết giới ngăn cản.

– Phá!

Lâm Minh đâm ra một thương, kèm theo Chiến Linh đánh mạnh lên kết giới. Kết giới màu lam lúc trước có thể cứng rắn chống cội công kích của Nam Duẫn Vương và Minh Phật Đại Thủ ấn của Bạch Mi phương trượng, dưới công kích một thương của Lâm Minh liền sinh ra vô số đường rạn.

– Lại phá!

Lâm Minh đâm ra thương thứ hai, kết giới sụp đổ, hắn đạp hư không đuổi thẳng theo Huyễn Vô Cực.

“Tiểu tử này!”.

Trong lòng Huyễn Vô Cực nghiêm nghị, tuy rằng biết lực công kích mạnh mẽ của Lâm Minh, nhưng không ngờ một nắm Kết Giới châu lại chỉ cản trở Lâm Minh chỉ trong một nhịp thở.

“Ba ngàn dặm phía bắc có một chỗ Truyền Tống trận của Nam Hải Ma Vực ta, chỉ cần ta thông qua Truyền Tống trận, hủy diệt Truyền Tống trận bên kia, sẽ đẩy Lâm Minh ra khỏi đường hầm không gian, vậy là sẽ an toàn”.

“Huyền Lôi Sí!”.

Huyễn Vô Cực bấm ấn quyết, quần áo sau lưng hắn rách toạ đôi cánh màu tím giãn ra. Đây là bảo khí phi hành dùng nhiều loại linh vũ của thánh thú biết bay luyện chế thành, có thể nâng cao tốc độ của Huyễn Vô Cực ở mức nhất định.

“Tiểu tử này quá khó chơi, may mà lúc trước ta luyện chế món bảo khí phi hành này, hôm nay phát huy công dụng. Có nó, tốc độ của ta có thể tăng thêm hai, ba thành, hẳn là không có vấn đề”.

Huyễn Vô Cực mở ra hai cánh, bắn vụt đi như mũi tên. Nơi đi qua, không khí hình thành tiếng nổ đáng sợ vang rền như sấm lan tỏa khắp nơi, ngay cả mặt biển cũng bị gió quét văng ra!

Huyễn Vô Cực một hơi bay ra mấy trăm dặm, cảm giác đảo qua đằng sau, sống lưng liền phát lạnh. Ở đằng sau hắn, Lâm Minh chẳng những bám sát theo sau, hơn nữa khoảng cách càng gần hơn!

“Sao lại thế này?”.

Trong lòng Huyễn Vô Cực kinh hãi, chính mình bay hết tốc lực, lại có bảo khí phi hành thêm vào, tốc độ lại vẫn không bằng Lâm Minh.

Hắn phát hiện Lâm Minh chỉ tùy ý đi ra một bước liền vượt qua khoảng cách mấy dặm, dường như không gian ngắn lại dưới chân hắn, bước ra mấy cái, mấy chục dặm bị ném ra đằng sau hắn!

Đây là bộ pháp gì?

Huyễn Vô Cực cắn răng, vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, khoảng cách ba ngàn dặm đối với hạng nhân vật như Huyễn Vô Cực thì không cần bao lâu, nhưng hiện giờ bị Lâm Minh đuổi giết, khoảng cách này lại thành một cái Quỷ Môn quan khó chịu.

Nhìn khoảng cách ngày càng gần, tiếp tục như vậy không tới nửa nén nhang là sẽ bị Lâm Minh đuổi theo, một khi bị Lâm Minh quấn lấy, muốn trốn cũng không dễ dàng.

Huyễn Vô Cực hạ quyết tâm, cắn răng, ngón tay vạch trên cổ tay, lần thứ ba lấy ra tinh huyết. Hai giọt tinh huyết chia ra bắn lên hai cánh trái phải, Huyền Lôi Sí nhuộm đỏ như máu, tốc độ lại tăng!

Ba lần liên tục sử dụng tinh huyết, tuy rằng lượng dùng mỗi lần chỉ có vài giọt, nhưng tích lũy lại cũng đủ làm Huyễn Vô Cực ăn không tiêu. Trận chiến này đã tổn thương tới lửa sinh mệnh của Huyễn Vô Cực, muốn bổ sung phải cần thời gian mấy chục năm cũng rất nhiều thiên tài địa bảo.

“Tiểu tử đáng chết kia!”.

Huyễn Vô Cực tức điên, cơ hội hắn lấy được bí mật trên người Lâm Minh ngày càng xa với, hơn nữa hiện tại Nam Hải Ma Vực đã bị Lâm Minh bị phá hủy chín thành, hắn tổn thất quá lớn!

“Ta mặc kệ Nam Hải Ma Vực, lần này ta rời khỏi Nam Thiên Vực, trực tiếp đi bốn đại thần quốc!”.

Hai người Huyễn Vô Cực cùng Lâm Minh một trước một sau, gió áp phi hành tốc độ cao sinh ra quét bay mặt biển. Sau khi tế ra tinh huyết, cuối cùng Huyễn Vô Cực giật ra một chút khoảng cách với Lâm Minh, Truyền Tống trận ở ngay trước mặt!

Đây là Truyền Tống trận bố trí trên một đảo lẻ, vốn có đệ tử Nam Hải Ma Vực canh giữ, nhưng hiện giờ Nam Hải Ma Vực đã ở trong trạng thái nửa giải tán, những đệ tử canh giữ đã sớm không biết đi nơi nào.

Huyễn Vô Cực tắt độn quang, rơi xuống đất như đạn pháo, lực đánh vào thật lớn trực tiếp đè sụp đá trên đảo nhỏ.

“Truyền Tống trận vẫn còn!”.

Trong lòng Huyễn Vô Cực vui vẻ, nhanh chân tới Truyền Tống trận, ngón tay bắn ra, mười mấy viên Chân Nguyên thạch rơi xuống bốn góc Truyền Tống trận, phát động trận pháp!

Nhìn độn quang của Lâm Minh xuất hiện xa xa trong mắt Huyễn Vô Cực lóe lên hào quang thù hận.

– Có một ngày, lão phu sẽ làm ngươi trả giá đắt!

Tiếp theo, vẻ mặt dữ tợn của Huyễn Vô Cực biến mất trong Truyền Tống trận.

“Hả? Truyền tống đi rồi?”.

Lâm Minh hạ xuống, ánh mắt quét qua, nháy mắt hiệu được nguyên lý Truyền Tống trận dưới chân. Đây chỉ là Truyền Tống trận bình thường nhất, khoảng cách truyền tống cũng chỉ mười mấy vạn dặm.

“Huyễn Vô Cực nhất định sẽ phá hủy Truyền Tống trận ở cửa ra lúc ta truyền tống, bắn ta ra khỏi dòng chảy không gian”.

Loại Truyền Tống trận loại nhỏ này, nếu có lỗi trong quá trình truyền tống, võ giả không đủ tu vi có thể nguy hiểm tới tính mạng, còn cường giả như Lâm Minh thì không có vấn đề, cùng lắm thì truyền tống một nửa sẽ bị bắn ra khỏi đường hầm không gian mà thôi.

Lâm Minh đặt chân vào Truyền Tống trận, phát động trận pháp, không gian vặn vẹo, tiếp theo Lâm Minh tiến nhập đường hầm không gian bao la.

Truyền tống mười mấy vạn dặm, thường thường sẽ kéo dài mười mấy nhịp thở hay mấy chục nhịp thở, nhưng chỉ mười nhịp thở trôi qua, đường hầm không gian chấn động mạnh, lực l không gian hỗn loạn, xung quanh bắt đầu xuất hiện vết nứt, rõ ràng là cửa ra đã bị Huyễn Vô Cực phá hủy!

Vù vù vù!

Trong vết nứt đường hầm không gian tràn ra rất nhiều không gian loạn lưu, ngưng tụ thành gió lốc đen đánh úp về phía Lâm Minh. Nếu bị không gian loạn lưu quét trúng, võ giả không đủ tu vi sẽ trực tiếp chết đi, cho dù võ giả không đủ tu vi cũng sẽ bị đẩy ra khỏi đường hầm không gian, kết thúc truyền tống.

Đối mặt với tình huống này, Lâm Minh bình thản, mười ngón búng liên tục, từng dòng khí chân nguyên bắn ra. Gió lốc không gian hùng hổ bị dòng khí này bắn trúng, liền nhanh chóng tiêu tán, không tới mấy nhịp thở liền ổn định.

So với loại truyền tống khoảng cách cực xa mà Lâm Minh đã trải qua, không gian loạn lưu cỡ này không đáng kể gì. Với lý giải Không Gian ý cảnh của Lâm Minh, hoàn toàn có thể mạnh mẽ phá vỡ không gian loạn lưu, cưỡng ép hoàn thành truyền tống.

– Định cho ta!

Lâm Minh đâm ra một thương, thương mang đâm vào trong vách tường không gian, đường hầm không gian vốn lập tức vỡ vụn lại bị Lâm Minh mạnh mẽ ổn định.

– Điểm tọa độ còn cách nơi này khoảng bảy, tám vạn dặm!

Cửa ra bị phá hủy, địa điểm truyền tống cũng trở nên mờ mịt, Lâm Minh không phải thần, tuy rằng hắn có thể dựa vào lý giải pháp tắc không gian mà cưỡng ép hoàn thành truyền tống, nhưng thiếu tọa độ, hắn cũng không tìm điểm ra chính xác.

Tuy nhiên trước đó Lâm Minh để lại dấu ấn Chiến Linh trên người Huyễn Vô Cực, dựa vào nó, có thể ước đoạn phạm vi khái quát.

“Còn khoảng ba vạn dặm”.

Lâm Minh lại xác định vị trí lần nữa.

“Hai vạn dặm, một vạn dặm, chính là gần nơi này!”.

Phá!

Lâm Minh một thương đâm vào vách tường không gian, tiếp theo không gian sụp đổ, Lâm Minh xông ra khỏi đường hầm không gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.